Thật đáng tiếc, thỏ con này dĩ nhiên chạy mất, trong nháy mắt Lý Vĩ bước trên tấm cao su, Hạ Mạt Mạt liền sinh ra cảm giác nguy cơ, khi Lý Vĩ quỳ xuống, cảm giác nguy cơ này càng thêm mãnh liệt, cảm giác được bên tai có gió, Hạ Mạt Mạt dĩ nhiên có thể ôm một đùi lăn qua một bên, tiếp theo gập đùi sau đó nhào lộn, sau cùng đánh cái nhảy dựng lên, một chuỗi động tác liền mạch lưu loát, có thể nói là thể dục nhịp điệu hoàn mỹ.
Bầu không khí trong phòng thể dục dụng cụ đọng lại, Hạ Mạt Mạt hung hăng trừng mắt nhìn Lý Vĩ, nàng không có trốn, bởi vì nàng biết trốn cũng trốn không thoát, hiện tại rốt cục cũng đã hiểu rõ vì sao Lý Vĩ lão sư sẽ đem cửa khóa chết, động tác rất nhỏ này, lúc đó cũng không có khiến cho Hạ Mạt Mạt cảnh giác, nàng thực sự là quá sơ ý.
- Hạ Mạt Mạt, tôi... Tôi thích em.
Lý Vĩ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi khô khốc, thân thể lặng yên ngăn trở phương hướng Hạ Mạt Mạt đi về phía cửa.
- Rất nhiều người đều thích tôi.
Hạ Mạt Mạt co rút lại ánh mắt, nàng ý thức được Lý Vĩ còn chưa có từ bỏ tâm tư, làm sao bây giờ?
Khu phòng thể dục dụng cụ vì bảo dưỡng máy móc, thông thường đều kín không kẽ hở, trừ phi là lúc cần thiết mới có thể mở máy điều hòa không khí, mà bình thường cũng chỉ có một máy, loại kết cấu phòng ở này, dù cho la rách cổ họng cũng rất khó để cho người bên ngoài phòng nghe được.
- Tôi thích em hơn so với bất kỳ ai khác.
Lý Vĩ bước lên trước.
- Nhưng tôi không thích Lý lão sư.
Hạ Mạt Mạt lui về phía sau hai bước.
- Hạ Mạt Mạt, tôi đã thích em ba năm, ba năm trước đây em còn nhỏ, nhưng bây giờ em đã trưởng thành, em thử hẹn hò cùng Lý lão sư xem, Lý lão sư sẽ đối tốt với em.
Lý Vĩ đang cười, bởi vì Hạ Mạt Mạt thối lui đến một cái góc chết trên tường.
- Thế nhưng mà tôi đã có bạn trai.
Hạ Mạt Mạt lá gan không nhỏ, nhưng loại phương thức cầu yêu này của Lý Vĩ khiến nàng sợ hãi.
Sắc mặt Lý Vĩ đại biến, tức giận nói:
- Không có khả năng, Lý lão sư đã điều tra, ở trong trường học, không có nam sinh nào em thích; ở ngoài trường học, em cũng không có gặp gỡ cùng nam nhân khác, em tựa như một đóa Hoa thuần khiết.
Hạ Mạt Mạt lớn tiếng biện bạch:
- Lý lão sư, thầy sai rồi, em đã có người yêu.
- Người nào?
Lý Vĩ vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn.
- An lão sư.
Thời điểm nói ra ba chữ An lão sư, Hạ Mạt Mạt đều không do dự một chút nào.
- An Phùng Tiên? Vì sao?
Lý Vĩ cũng không ngoài ý muốn, bởi vì An Phùng Tiên mỗi ngày đưa đón ba cái cô gái xinh đẹp về nhà, đã thành tin tức nổi khắp trường học, mọi người thêm mắm thêm muối, nhuộm đẫm hành vi hộ hoa xấu xa của An Phùng Tiên, nhưng trường học không có bất kỳ quy định nào cấm thầy cô đưa đón học sinh đi học, cho nên đám người nghị luận chỉ có thể suy đoán, Lý Vĩ đương nhiên là một trong những người đố kị phỉ báng hắn để tìm tâm lý cân đối.
Hạ Mạt Mạt nhàn nhạt trả lời:
- Không tại sao cả, thích chính là thích thôi.
Lý Vĩ cười lạnh nói:
- Em biết nội tình của An lão sư sao? Em biết bí mật của An lão sư sao?
- Mỗi người đều có bí mật.
Hạ Mạt Mạt lắc đầu, nói ra những lời vô cùng không tương xứng với tuổi của nàng, nàng quả thực thành thục hơn so với mấy cô gái trẻ bình thường.
Lý Vĩ lộ ra thần sắc quỷ dị:
- An lão sư có bí mật rất đặc biệt, em có muốn nghe hay không?
Trong lòng Hạ Mạt Mạt khẽ động, do dự nửa ngày, vẫn là bị câu dẫn ra lòng hiếu kỳ:
- Muốn.
Lý Vĩ hừ lạnh một tiếng:
- An lão sư là ma quỷ.
Hạ Mạt Mạt ngây ngẩn cả người:
- Hắn là ma quỷ?
… ...
Bối Nhị Nhị đang ảo não cả tâm tư chơi điện thoại di động mới cũng bị mất đi, nàng nói:
- Điện thoại của nàng không có bật nguồn, lại không ở phòng thay quần áo, toilet, quầy căn-tin cũng vậy không phát hiện ra nàng, lẽ nào Mạt Mạt bị người ngoài hành tinh bắt cóc sao?
Dụ Mỹ Nhân chế nhạo nói:
- Ấu trĩ, bà nội xem nhiều phim viễn tưởng quá rồi? Tớ đoán Mạt Mạt bị một con đại ma quỷ bắt cóc rồi.
Bối Nhị Nhị bĩu môi:
- Sai lầm, cậu mới xem phim nhiều á, cả ngày nghi thần nghi quỷ, tớ lại không tin trên thế giới thật sự có quỷ.
Dụ Mỹ Nhân thần bí mà gật đầu:
- Đương nhiên là có, mẹ có dạy tớ xem quỷ thuật, phụ cận thì có một con đại ma quỷ.
Bối Nhị Nhị chột dạ xem phía sau:
- Ở đâu?
Dụ Mỹ Nhân nín cười:
- Mới vừa bắt cóc Mạt Mạt, khanh khách...
Dụ Mỹ Nhân vẫn là nở nụ cười, rất ít cười nàng, một khi cười lên, quả thực thiên địa thất sắc, vạn vật ảm đạm.
---Hết chương 93---