Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 92

Bối Nhị Nhị liếc trắng mắt nhìn Dụ Mỹ Nhân, eo thon thả mềm nhũn, duỗi người ra nằm tại trên ghế sa lon mềm mại:
- Mệt mỏi quá ohhh, Mạt Mạt này còn không mau một chút, tớ hiện tại vừa đói lại mệt, thật muốn tại trên ghế sa lon của An lão sư ngủ một giấc.


Sô pha chẳng những mềm mại, còn có lớp da cá sấu mang hương thơm cây cỏ, cho nên Dụ Mỹ Nhân cũng không muốn để cho Bối Nhị Nhị độc hưởng, đặt cái mông nhỏ ngồi bên đùi Bối Nhị Nhị:


- Cậu so với Mạt Mạt càng hăng say, vừa hò vừa hét, nhảy nhót lung tung, đương nhiên mệt mỏi rồi! Hừ! Quá náo động.
Bối Nhị Nhị giận điên lên:


- Đồ cá chết, cậu nói cái gì? Ngươi mới làm náo động, xem Mạt Mạt thi đấu chẳng lẽ không phải giúp nàng cố gắng lên sao? Chẳng lẽ không vỗ tay cổ vũ cho nàng sao? Người nào như cậu, xem người ta chơi bóng rổ như xem kịch ti vi vậy, một chút cũng không mưu cầu danh lợi, tựa như cá chết.
- Khụ.


An Phùng Tiên vội ho một tiếng:
- Hai người các em một ngày không đấu võ mồm liền không thoải mái có đúng hay không? Nhanh đi tìm Hạ Mạt Mạt, buổi tối mọi người cùng nhau đi tới nhà Bối Nhị Nhị ăn cơm, đừng làm cho Bối nương cùng Dụ nương chờ chúng ta.
Dụ Mỹ Nhân giật mình nhìn An Phùng Tiên:


- Mẹ em đã ở nhà Nhị Nhị sao?
An Phùng Tiên cầm cây bút ngòi vàng, nói:
- Đúng vậy.
Dụ Mỹ Nhân và Bối Nhị Nhị nhìn nhau, đồng nói:
- Cổ cổ quái quái.


An Phùng Tiên trừng mắt nhìn hai gã tiểu mỹ nhân nửa ngày, cũng không thấy các nàng có dấu hiệu hoạt động mông đít, An Phùng Tiên nhịn không được giục:
- Các em nhanh lên một chút đi nha! Vừa rồi Bối nương điện thoại tới, bảo chúng ta về sớm một chút.
Bối Nhị Nhị lúc này mới ê ẩm mà nói:


- Mạt Mạt cả ngày khoe khoang An lão sư tặng nàng điện thoại di động, (đọc truyện tại MyTruyen . com) An lão sư gấp như vậy, vì sao không gọi điện thoại cho nàng đâu nè?
Dụ Mỹ Nhân âm dương quái khí bổ sung:
- Nói không chừng Hạ Mạt Mạt đang chờ điện thoại của thầy đó.


An Phùng Tiên âm thầm buồn cười, hắn xuất ra hai điện thoại di động Apple mới tinh từ trong ngăn kéo, đi tới trước ghế sa lon, lắc đầu thở dài nói:
- Hiện tại An lão sư liền tặng mỗi đứa một con iPhone 8, sau này đừng có càm ràm nữa nhé.
- Á...
- Á…


Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, An Phùng Tiên lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm: Mình sau này mua thứ đéo gì đều phải mua 3 phần sao? Muốn thỏa mãn ba con bé này, không có gia tài phong phú sao được? May là, dù bị điên cuồng đòi hỏi lễ vật, tiểu mỹ nữ đều yêu thích thứ này, đây cũng là kết quả do An Phùng Tiên tỉ mỉ chọn lựa, hắn cuối cùng cũng thở dài ra một hơi thở, nhưng An Phùng Tiên biết, nếu muốn bảo trì công bằng ở ba nữ nhân này, sợ rằng còn trở ngại hơn so với chế tạo bom nguyên tử.


- Oa! Mạt Mạt tắt máy à nha.
Bối Nhị Nhị lòng như lửa đốt mà muốn dùng iPhone mới gọi cho Hạ Mạt Mạt, nào biết điện thoại của Hạ Mạt Mạt cư nhiên tắt máy.
- Thực sự tắt điện thoại ohhh.
Dụ Mỹ Nhân cũng vậy đồng dạng không cách nào liên lạc được với điện thoại của Mạt Mạt.


An Phùng Tiên thẳng thở dài:
- Mới vừa thi đấu xong, Hạ Mạt Mạt đương nhiên tại trong phòng thay quần áo rồi! Hiện tại An lão sư thỉnh cầu các em nhanh đi tìm Hạ Mạt Mạt bạn học, bảo nàng rửa nhanh lên một chút, có được hay không? Ai! Không muốn nói các em, An lão sư cũng sắp đói điên rồi nè.


Tại trên người Dụ Mạn Đình tiêu hao nhiều tinh lực như vậy, An Phùng Tiên không đói bụng mới là lạ, hiện tại hắn sợ rằng ăn đc cả một con trâu luôn.
- Tuân mệnh.


Các thiếu nữ cũng hiểu đạo lý ăn khế trả vàng, lần này phản ứng của hai người rất thần tốc, trong chớp mắt bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi; An Phùng Tiên thì nhanh chóng thu thập mọi thứ trên bàn, bụng cũng không chịu thua kém, kêu ùng ục ùng ục mà gọi liên tục.


Phòng thể dục vận động ở trường rất rộng rãi, có người nói, các máy hỗ trợ vận động trong này tất cả đều là do Bối Tĩnh Phương quyên tặng.
Trên một lớp đệm da, Lý Vĩ đang huấn luyện cho Hạ Mạt Mạt ép đùi:


- Đúng òi, tận lực ép đùi xuống. Còn không được, đặc biệt là phần thắt lưng, đến, lão sư giúp em một chút.
- Không cần, không cần, Lý lão sư, bản thân em có thể làm tốt.


Hạ Mạt Mạt rất quật cường, bởi vì chân nàng dài, cho nên ép đùi (gập đùi) so với người bình thường trở ngại hơn, nhưng Hạ Mạt Mạt làm rất khá, thậm chí bổ đùi ra sau đó, nàng có thể đem nhũ phong cao vót đặt ở trên đùi, nhưng Lý Vĩ lão sư lại còn không hài lòng các biểu hiện Hạ Mạt Mạt, hắn bước trên đệm da, quỳ gối bên người Hạ Mạt Mạt, thưởng thức cặp đùi đẹp khêu gợi thon dài, hô hấp mùi thơm của cơ thể thiếu nữ, còn thấy tại dưới lớp quần áo bó sát người, đường cong thiế͙p͙ thân, Lý Vĩ huyết dịch sôi trào, dục vọng áp lực thật lâu rốt cục triệt để bạo phát, hắn hung ác nhào tới.


Thế nhưng là, Lý Vĩ lại ngoài ý muốn vồ hụt, con mồi gần trong gang tấc lại nhào cái vô khoảng không, hắn kinh ngạc nhìn chăm chú vào Hạ Mạt Mạt nhanh nhẹn như tinh linh vậy.


Hạ Mạt Mạt không phải là kẻ ngu ngốc, khi Lý Vĩ muốn Hạ Mạt Mạt hoàn thành sáu mươi cái gập người, lại hoàn thành sáu mươi squats, sau đó nàng liền cảm thấy kỳ hoặc, đây là gấp hai lớp thể dục bình thường và khi huấn luyện, nhất là mới vừa thi đấu xong 1 trận bóng rổ, thể lực đã rõ ràng giảm xuống, vì sao còn phải tăng cường huấn luyện?


Hạ Mạt Mạt đương nhiên không biết, đây là Lý Vĩ cố ý muốn làm cho Hạ Mạt Mạt thể lực tiêu hao, mệt mỏi.


Nữ nhân mệt mỏi, lực độ phản kháng cũng sẽ không cường liệt, tựa như 1 con thỏ nhỏ chạy hoài đã mệt, chỉ có thể đáng thương chờ đợi sói ác cắn xé, huống chi Lý Vĩ còn muốn cầu mong Hạ Mạt Mạt xoạc đùi ra, cái tư thế này vừa gợi cảm lại không dễ xê dịch né tránh, dục vọng tăng cao, Lý Vĩ cho rằng Hạ Mạt Mạt đã là 1 con thỏ nhỏ thúc thủ chịu trói.


---Hết chương 92---