An Phùng Tiên cũng rất muốn đi xem Hạ Mạt Mạt chơi bóng rổ, hắn vẫn muốn tận mắt nhìn đệ nhất cặp đùi đẹp của THPT Bắc Loan từ trước tới nay, đáng tiếc An Phùng Tiên đã hẹn một người, người này chính là Đinh lão sư, Đinh lão sư mang một bộ kính mắt thật dày, bởi đức cao vọng trọng, cộng thêm An Phùng Tiên có việc muốn nhờ, lặng lẽ đóng cửa cửa sổ ban công xong, hắn giúp Đinh lão sư châm nửa chén rượu Bối Nhĩ Lạp Đồ.
Hai mắt Đinh lão sư tỏa ánh sáng, trường học đã ban lệnh cấm lão sư uống rượu khi đi dạy học, cho nên Đinh lão sư đức cao vọng trọng làm bộ chối từ một phen, bất quá tại dưới sự yêu cầu cường liệt của An Phùng Tiên, Đinh lão sư không thể làm gì khác hơn là tự hạn chế: Chỉ uống một chén.
- Ngày hôm nay mời Đinh lão sư đến, chủ yếu là muốn nghe Đinh lão sư nói một chút cố sự liên quan tới Mãn thanh bát kỳ ở Lam Kỳ.
Thấy Đinh lão sư hớp hai cái sau đó, An Phùng Tiên liền đặt câu hỏi, giống như là học sinh thành tín, hắn khẩn cấp muốn biết lịch sử liên quan tới Lam Kỳ.
Đinh lão sư khá là tự đắc:
- Ha ha, An lão sư chú thật đúng là hỏi đúng người roài! Tôi đối với bát kỳ lịch sử coi như biết một chút, chỉ một chút...
An Phùng Tiên mặt lộ sắc mặt vui mừng:
- Vậy tôi xin nghe giáo huấn.
Đinh lão sư lại phẩm một hớp Bối Nhĩ Lạp Đồ:
- Khách khí, Lam Kỳ thành lập tại Minh triều, đại khái là năm 1601, bởi vì lấy ý tưởng màu lam sắc tinh khiết mà được đặt tên như vậy, trước thời Thuận Trị, Lam Kỳ cùng Đương hoàng, Tương hoàng liệt vào thượng tam kỳ, là một trong tam kỳ có quyền lực nhất, về sau bị Hoàng Thái Cực phân tán quyền lực, cách chức làm hạ năm kỳ, lực ảnh hưởng liền giảm bớt thật to.
- À há.
An Phùng Tiên nghiêm túc gật đầu.
- Lam Kỳ thuộc về văn hóa mông Cổ phát nguyên, có lịch sử lâu đời cùng văn hóa rực rỡ, nơi này từng là Đại Nguyên vương triều Long Hưng, nguyên thế tổ Hốt Tất Liệt ở chỗ này thành lập đệ nhất tọa thảo nguyên đô thành: Nguyên thượng đô.
An Phùng Tiên hơi có sở ngộ:
- Ý là nói, Hoàng Thái Cực là không muốn để cho các thế lực phát triển an toàn như vậy?
- Đúng, Hoàng Thái Cực khẳng định kiêng kỵ, cộng thêm Kỳ chủ mãng cổ Nhĩ thái giết chết mẫu thân của mình, vừa vặn để cho Hoàng Thái Cực tìm được cớ, vài lần phân tách Lam Kỳ, cuối cùng làm cho thế lực của Lam Kỳ suy yếu hầu như không còn. Bất quá huyết thống của tam tộc Lam Kỳ dung hợp mông, Nguyên, Thanh, cho nên vị trí đặc thù, tộc nhân Lam Kỳ đều bởi vậy luôn lấy làm kiêu ngạo, có mưu đồ phục hưng trong đầu.
An Phùng Tiên hỏi:
- Vậy những tộc nhân Lam Kỳ này họ gì là nhiều?
- Tông họ Sát Cáp Nhĩ.
- Sát Cáp Nhĩ? Có còn tên khác hay không? Hoặc là nói có thể đổi tên?
An Phùng Tiên lại hỏi.
- Đó là đương nhiên có, dân quốc sơ kỳ, Mãn thanh mới vừa bị diệt, rất nhiều hoàng tộc sợ bị thanh trừng, đều đổi tên đổi họ, có Nạp, Bao, Tông, Ngao vân vân... Được rồi, An lão sư họ An cũng là Mãn tộc thế gia vọng tộc, theo lý thuyết An lão sư cũng là người Mãn tộc, chí ít trong lịch sử cùng Mãn tộc rất có sâu xa.
An Phùng Tiên quái dị mà cười khẽ:
- Ha ha, tôi đã hỏi qua người nhà, hình như cùng người Mãn tộc không có liên quan gì. Được rồi, Đinh lão sư, anh cảm thấy họ Bối có thể là người Mãn tộc sao?
Đinh lão sư nghiêm túc gật đầu:
- Quá có khả năng, họ Bối cùng họ Phó có khả năng nhất là hậu duệ của hoàng tộc triều Thanh.
An Phùng Tiên hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì Bối, tức Bối lặc, chính là Vương gia, là hậu đại của Hoàng Đế; mà Phó, liền chỉ Thiếu sư, Thiếu phó, Thái sư, Thái Phó, đều là lão sư của Hoàng Đế cùng với Thái tử, địa vị cực cao sùng, quan tới nhất phẩm, thường thường là những người từng có lịch sử quang vinh, mới sẽ đem dòng họ mình đổi thành họ Bối cùng họ Phó.
An Phùng Tiên vẻ mặt mỉm cười giúp Đinh lão sư lại châm nửa chén Bối Nhĩ Lạp Đồ:
- Tôi đã hiểu, mời Đinh lão sư uống trà, không, không, mời uống rượu.
Đinh lão sư cũng vậy không khách khí:
- Ha ha, rượu ngon, rượu ngon nha...
- Bang bang... Bang bang phanh, phanh, phanh, bang bang phanh...
Đây không phải là âm nhạc, mà là tiếng đập cửa, có thể đem tiếng đập cửa gõ ra tiết tấu như vậy, đương nhiên là Bối Nhị Nhị, Đinh lão sư nhanh chóng đậy lại chén trà, để ngừa bị người khác phát hiện thứ có trong chén.
Cánh cửa mới vừa mở ra, Đinh lão sư liền vội vã rời đi, hắn thậm chí ngay cả hai tiểu mỹ nữ cũng không nhìn một cái, xem ra mỗi người mỗi sở thích, Đinh lão sư chỉ độc thích rượu, mà An Phùng Tiên vừa thích rượu, cũng yêu mỹ nhân nữa, cho nên ánh mắt hắn nhìn Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân đặc biệt sáng sủa.
- Có mùi rượu ohhh.
Dụ Mỹ Nhân cau cái mũi nhỏ, âm nhu cười.
- Đâu?
Bối Nhị Nhị dùng sức cuồng ngửi, lại ngửi không thấy nửa điểm mùi rượu toả ra ở trong không khí.
An Phùng Tiên kinh ngạc nhìn Dụ Mỹ Nhân ngọc cốt băng cơ, phân tử rượu Bối Nhĩ Lạp Đồ cũng không sinh động, tại trong ngắn ngủn hơn mười phút, mùi rượu có thể phát ra ở trong không khí rất ít, nghĩ không ra Dụ Mỹ Nhân cư nhiên có thể đơn giản ngửi ra, trong lòng An Phùng Tiên không khỏi khen lớn: Cực phẩm nữ nhân.
- Em cũng đoán thôi.
Đôi mắt đẹp của Dụ Mỹ Nhân ôn nhu mà liếc một cái An Phùng Tiên đang trợn mắt hốc mồm.
- Cổ cổ quái quái, thật là...
---Hết chương 91---