Bối Tĩnh Phương rất hài lòng với sự khuất phục của Giang Dung:
- Sáu năm, ta chỉ chờ một ngày đó đến, chỉ cần qua nửa năm nữa, Chế Phong sẽ thuộc về ta, chỉ cần Chế Phong thuộc về ta, ngân hàng Hoa Hưng sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay của ta, đến lúc đó chúng ta sẽ là kẻ đứng đầu ở đất Lam Kỳ này, Bối gia chúng ta hưng thịnh trở lại như xưa, ha ha ha ha...
Giang Dung nhàn nhạt cung phụng nói:
- Giang Dung nguyện ý cống hiến sức lực vì ông chủ.
Bối Tĩnh Phương nâng lên gò má Giang Dung, đem con trym của mình gắng gượng nhét vào bên trong đôi môi đỏ mọng:
- Ân, ngậm vào đê... Oh... Tiểu Dung, ta muốn phong em làm Dung phi.
Giang Dung cấp tốc hút hai cái, mới nhả ra cây ƈôи ȶhịȶ:
- Cảm ơn ông chủ đã ân sủng.
Bối Tĩnh Phương hưng phấn mà mệnh lệnh:
- Lần này, trẫm muốn nhìn em cởi quần áo.
Giang Dung lại ngậm vào quy đầu lần nữa, nàng một bên vừa phun ra nuốt vào con trym nóng hổi, một bên vừa cởi quần áo ra, nhũ phong cao vút, căng tròn đầy khêu gợi, 2 cái núm đỏ đỏ như hạt đậu, hai tay Bối Tĩnh Phương không ngừng bóp cặp иɦũ ɦσα của Giang Dung thành muôn dạng hình thù, sau đó hắn day day 2 cái núm đỏ đỏ...
Tiếp theo, hai mắt Bối Tĩnh Phương bắt đầu lấp lánh yêu dị nhìn xuống dưới, cặp vớ cao màu đen đã câu dẫn ra thú tính của hắn, đâm vài cái thật mạnh vào yết hầu, làm cho Giang Dung sặc sụa, (đọc truyện tại MyTruyen .com) nước mắt giàn giụa, nước bọt bốn phía, Bối Tĩnh Phương điên cuồng mà ôm lấy cặp mông Giang Dung, lột ra cái qυầи ɭót tơ tằm bằng ren màu đen, đem con ƈôи ȶhịȶ cương cứng gắng gượng cắm vào trong ƈúƈ ɦσα Giang Dung.
Giang Dung chợt kêu thảm một tiếng:
- A! Giám đốc Bối, ngài thao lộn chỗ rồi.
Bối Tĩnh Phương hưng phấn mà tiếp tục thâm nhập:
- Không lộn đâu, chính là chỗ này, oh...
… ...
Trong sân bóng rổ ngoài trời của trường THPT Bắc Loan đang vang vọng tiếng gào, tiếng thét chói tai, tiếng vỗ tay, bởi vì lúc này đang diễn ra một trận đấu giao hữu bóng rổ nữ, đối thủ cũng không yếu, đối kháng rất là kịch liệt, nhưng học sinh vây xem có tuyệt đại bộ phận không phải là đến xem cuộc đấu bóng rổ, mà là đến xem náo nhiệt, chính xác ra, là tới xem một người mỹ nhân chơi bóng rổ, mỹ nhân này chính là Hạ Mạt Mạt.
Không có chuyện gì sướng hơn so với việc xem Hạ Mạt Mạt chơi bóng rổ, da dẻ nàng trắng nõn, đùi đẹp thon dài, kiều đồn mê người đều bởi vì mặc vào quần áo thể thao ngắn nhỏ mà rõ ràng khắp thiên hạ, cả nữ sinh đều đố kị muốn chết, huống chi là đám nam sinh đang đứng ở thời kỳ trưởng thành? Đặc biệt bộ ngực cao vút theo bước tiến mạnh mẽ lắc lư qua lại, cả sân bóng rổ tràn đầy một loại xao động khó có thể miêu tả.
HLV Lý Vĩ cũng vây xem, hắn không có hò hét, không có thét chói tai, nhưng ánh mắt của hắn so với các học sinh càng thêm nóng cháy, hạ thể của hắn cũng cứng ngắc hơn so với bất kỳ một nam sinh nào vây xem, chỉ cần vừa thấy được Hạ Mạt Mạt, Lý Vĩ liền tiến vào trạng thái phấn khởi, hắn đã thật sâu si mê người nữ sinh khỏe đẹp này.
- Trời dou... Lại vào rồi, quá đã... 23 - 11...
Mặc dù đối thủ cũng không bình thường, nhưng trận đấu tại dưới sự điều tiết của Hạ Mạt Mạt, điểm số đã kéo ra chênh lệch, kết cục không ngoài dự đoán, đội bóng rổ nữ THPT Bắc Loan gần như đã ấn định thắng lợi. Thấy thời gian còn lại không nhiều lắm, Lý Vĩ cho thay Hạ Mạt Mạt ra, đây là phần thưởng đối với Hạ Mạt Mạt, thế nhưng là các học sinh cũng không chịu thua, bốn phía vang lên hư thanh rầm rĩ, bọn họ thích xem Hạ Mạt Mạt mỹ lệ động nhân trên đấu trường.
- Hạ Mạt Mạt bạn học, em ngày hôm nay thi đấu rất tốt.
Lý Vĩ ném cho Hạ Mạt Mạt một cái khăn lông trắng.
- Cảm ơn Lý lão sư.
Hạ Mạt Mạt cúi người một cái, trong cổ áo 3 lỗ ngắn tay lộ ra một tia cảnh xuân, Lý Vĩ không khỏi nội tâm kinh hoàng, hắn dường như đang mong đợi cái gì.
- Em hãy nghỉ ngơi một chút, chờ trận đấu kết thúc, đến khu trung tâm vận động, tôi có việc tìm em.
Lý Vĩ không đếm xỉa tới mà căn dặn.
- Em biết rồi! Lão sư.
Hạ Mạt Mạt một bên dùng khăn lông trắng lau đi đổ mồ hôi, một bên không đếm xỉa tới mà gật đầu, ánh mắt của nàng len lén liếc về phía một cánh cửa sổ xa xa, cánh cửa sổ này chính là phòng làm việc của An Phùng Tiên.
---Hết chương 90---