Trong mắt Bối Tĩnh Phương lộ ra một tia xảo trá khó có thể phát giác:
- Chú đừng lo lắng, chỉ cần An Phùng Tiên vừa chết, vô luận hắn cùng lão bà của ta có giao phối thành công hay không, lão bà của ta đều có thể tìm ngươi mượn giống, bởi vì thời gian bảy ngày rất ngắn, lão bà của ta cũng không thể xác định là có mang thai hay không, cho nên nàng chỉ có thể tìm chú, về phần lão bà của ta có thích chú hay không, không trọng yếu, quan trọng là... Mọi người tuân thủ quy tắc của trò chơi.
Hạ Đoan Nghiễn oán hận nói:
- Tôi hiện tại hận không giết được An Phùng Tiên.
Bối Tĩnh Phương gật đầu:
- Ta làm sao không muốn chứ?
Hắn nghĩ thầm: Chỉ cần An Phùng Tiên tại trong thời gian bảy ngày làm cho An Viện Viện mang thai, như vậy vừa có thể diệt trừ An Phùng Tiên, có thể đem Hạ Đoan Nghiễn đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió, tuyệt đối có là một hòn đá ném chết hai chim, An Phùng Tiên nhất thiết phải chết, Hạ Đoan Nghiễn cũng giống vậy.
- Hừ, An Phùng Tiên này không biết tốt xấu, chẳng những muốn câu dẫn Viện Viện, còn muốn cướp đi nữ nhi của tôi, đêm hôm đó, tôi thật muốn một dùng côn đánh chết hắn.
Hạ Đoan Nghiễn càng nghĩ càng giận, nhất là nghĩ đến An Phùng Tiên đã sờ soạng bộ ngực của con gái mình, hắn liền tức giận hơn.
Bối Tĩnh Phương cũng vậy bỗng nhiên sắc mặt tái xanh, hắn si mê Hạ Mạt Mạt đã gần ba năm, trong ba năm này, hắn không giây phút nào đều nhớ tới Hạ Mạt Mạt mỗi ngày càng lớn lên, hắn tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào đầu ngón tay Hạ Mạt Mạt một cái:
- Đây cũng là nguyên nhân ta quyết định giết hắn sớm, chúng ta đều nói xong rồi, lão bà đổi nhau xoạc, nữ nhi cũng đổi xoạc luôn, Mạt Mạt càng ngày càng đẹp, ta vừa nhìn thấy con gái ngươi liền xung động, muốn đè ra mà hấp diêm.
Hạ Đoan Nghiễn lộ ra nụ cười ɖâʍ tục:
- Nhị Nhị cũng giống vậy, nàng càng ngày càng giống mẹ của nàng, ta hiện tại vừa nhìn thấy Nhị Nhị liền nứng đéo chịu được.
- Ha ha ha...
Hai người nhìn nhau cười to.
Mới vừa cười phân nửa, Hạ Đoan Nghiễn lại bắt đầu lo lắng:
- Ta có chút lo lắng Giang Dung.
Bối Tĩnh Phương ngẩn ra, liếc mắt nhìn phòng ngủ, hỏi:
- Thế nào?
Hạ Đoan Nghiễn thở dài một hơi:
- Ngày đó, tôi đem chi phiếu 4 nghìn vạn cho nàng sau đó, đã không gặp lại được nàng, gọi điện thoại cho nàng, nàng cũng không nhận.
Bối Tĩnh Phương cười khan nói:
- Yên tâm đi, nữ nhân rất dễ dỗ dành, ngày đó ta chơi nàng ngay trước mặt cậu, trong lòng nàng đương nhiên không thoải mái, có lẽ thật ngại đối mặt với cậu, chờ hai ngày nữa, nàng nhất định sẽ trở về, làm phu nhân lão bản Tập Đoàn Chế Phong cuối cùng so với cầm 4 nghìn vạn vẫn tốt hơn nhiều, nàng sẽ không ngu như vậy.
Hạ Đoan Nghiễn mạnh mẽ uống một ngụm rượu, chính bản thân lại châm non nửa chén:
- Huynh cũng vậy thật là, làm thì làm, hà tất còn trêu đùa nàng?
Bối Tĩnh Phương cố ý kich thích Hạ Đoan Nghiễn:
- Ha ha, cái này không gọi là trêu đùa, mà gọi là ve vãn, bất quá, ngay trước mặt cậu chơi vị hôn thê của cậu thực sự thật là thoải mái, bộ ngực thật tròn, lỗ nhỏ của nàng thật là chặt, ta lúc đó thật muốn chơi cả ƈúƈ ɦσα nàng, ta biết Đoan Nghiễn chú còn chưa có làm qua ƈúƈ ɦσα nàng đâu.
Hạ Đoan Nghiễn quả nhiên sắc mặt tái xanh, vẻ mặt dữ tợn:
- Cho nên tôi cũng muốn ngay trước mặt huynh chơi Viện Viện.
Bối Tĩnh Phương nhún nhún vai, bộ dạng rất nhẹ nhàng:
- Không thành vấn đề, chỉ cần An Phùng Tiên vừa chết, lão bà của tôi liền do cậu bài bố.
- Ha ha ha ha...
Hạ Đoan Nghiễn cuồng tiếu, hắn nghĩ thầm: Đến lúc đó nhất định hảo hảo mà đùa bỡn An Viện Viện, sau đó sẽ cặn kẽ nói cho Bối Tĩnh Phương.
Lúc Hạ Đoan Nghiễn rời đi, nụ cười trên mặt vẫn nồng nặc như cũ, nam nhân trên đời mưu đồ gì? Không phải là tranh tài tranh sắc sao?
Hôm nay có Hoa Hưng ngân hàng hỗ trợ, Hạ Đoan Nghiễn chỉ cần qua nửa năm, chờ hết thảy công trình của Tập Đoàn Chế Phong làm xong toàn diện, hắn liền có thể thoát ly Bối Tĩnh Phương. Nếu như có thể lại đạt được An Viện Viện cùng Bối Nhị Nhị hai mỹ nhân tuyệt sắc này, nhân sinh còn cầu chi nữa? Mặc dù sẽ hi sinh trinh tiết cùng hạnh phúc của nữ nhi mình, nhưng tất cả tựa hồ cũng là đáng giá.
Nhớ tới nữ nhi Hạ Mạt Mạt mỹ lệ tuyệt luân, Hạ Đoan Nghiễn đột nhiên sinh ra một cái ý niệm kỳ quái: Cùng với để cho nữ nhi bị Bối Tĩnh Phương đạp hư, không bằng nước phù sa đổ vào ruộng nhà mình nhể? Quất cmn luôn!
… ...
Ánh mắt Giang Dung sắc bén như đao:
- Anh còn không bằng để cho em một đao giết hắn, thật không nghĩ tới, em vì hắn bán mạng, vì công ty cực khổ sáu năm, hắn lại bán đứng em, giám đốc Bối, lẽ nào các anh thậm chí ngay cả thê tử, nữ nhi đều có thể trao đổi?
Bối Tĩnh Phương cười nhạt không dứt:
- Đó là Hạ Đoan Nghiễn tự mình đa tình, ta làm sao có thể để cho hắn chạm vào thê tử cùng nữ nhi ta? Hắn là si tâm vọng tưởng. Đi theo Hạ Đoan Nghiễn sáu năm, cô có đúng hay không đã quên thân phận của mình?
Giang Dung cúi đầu mà đứng:
- Em vĩnh viễn là nô bộc của giám đốc Bối.
Bối Tĩnh Phương kéo xuống khóa quần, lộ ra ƈôи ȶhịȶ̼ cương cứng, trầm giọng nói:
- Nếu là nô bộc của ta, còn không quỳ xuống à?
Giang Dung do dự một chút, vẫn là chậm rãi quỳ xuống, cặp vớ cao màu đen lộ ra khí chất đặc hữu của cô nàng, hai chân của nàng thon dài, cho nên mặc vào tất chân đặc biệt gợi cảm, nhìn con trym xấu xí, Giang Dung rất không tình nguyện vươn ra ngọc thủ...
---Hết chương 89---