Thế nhưng là An Viện Viện bỏ quên một người, người đó chính là An Phùng Tiên, hắn thấy An Viện Viện cầm điện thoại lên, cũng không kịp phỏng đoán An Viện Viện là báo cảnh sát thật hay là giả diễn trò, vội vàng dựng bắn người lên, nhanh như tia chớp xuất thủ, một chưởng đánh rơi cái điện thoại trong tay An Viện Viện.(tả như film kiếm hiệp ấy)
- A..?
An Viện Viện giận điên lên, từ nhỏ đến lớn như vậy, không muốn nói phụ mẫu chưa từng đánh chửi nàng, ngay cả Bối Tĩnh Phương cũng chưa bao giờ phát giận đối với An Viện Viện nàng, ngày hôm nay cư nhiên bị An Phùng Tiên mạnh mẽ tấn công một tát, điện thoại rớt qua một bên, bàn tay nóng bỏng vẫn còn đau. An Viện Viện giận tím mặt, chợt đứng lên, lại muốn chạy tới nhặt điện thoại.
An Phùng Tiên âm trầm nói:
- Bối phu nhân, tôi chẳng những biết dạy học, mà còn biết sát nhân nữa đó.
An Viện Viện đánh một cái giật mình, thân thể đứng yên bất động, dĩ nhiên không dám nhìn chiếc điện thoại còn đang lắc lư không ngừng, nàng dường như ý thức được diễn kịch diễn quá đà, nhưng lại không muốn chịu thua, khiế͙p͙ đảm mà nhìn An Phùng Tiên, xoay người muốn chạy lên lầu.
Vậy mà âm thanh lạnh tanh của An Phùng Tiên lại truyền tới:
- Bối phu nhân, tôi đã cảnh cáo lần thứ hai, tốt nhất chị không nên cử động, tôi không muốn cảnh cáo chị lần thứ ba đâu, chị phải hiểu rõ ràng, tôi ngay cả đối phó mấy trăm thằng lưu manh còn không sợ, thì cũng đồng dạng cũng không sợ giết thêm hai nữ nhân, dù là hai nữ nhân này đều rất đẹp.
Sắc mặt Dụ Mạn Đình tái nhợt, vội vàng trốn tránh trách nhiệm:
- Giết... Giết tui làm... Làm cái gì? Cũng không phải tui báo cảnh sát, là nữ nhân thúi tha nhiều chuyện này, cậu giết ả đi, nghìn vạn đừng giết tui, tui chí ít cũng biết nấu chè nấu cơm cho cậu ăn.
An Viện Viện vừa giận lại sợ, vừa định chửi ầm lên Dụ Mạn Đình, phát hiện ánh mắt An Phùng Tiên âm lạnh nhìn mình chằm chằm, An Viện Viện hoảng loạn mà chớp chớp cặp mắt to xinh đẹp, cũng giả làm ra bộ dạng đáng thương:
- Tôi làm sao lại báo cảnh sát thật được? Chỉ bất quá muốn đùa giỡn một chút mà thôi!
An Phùng Tiên đương nhiên sẽ không giết người, đối mặt hai vị siêu cấp đại mỹ nhân nũng nịu này, An Phùng Tiên coi như là trái tim làm bằng sắt cũng vậy không hạ thủ được, hắn chỉ là muốn làm cho An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình tỉnh táo lại trước, sau đó sẽ chậm rãi dỗ dành, chậm rãi khổ khuyên. Thế nhưng là vừa nghĩ tới lão đầu giả thần giả quỷ này, cư nhiên dám can đảm tìm tới cửa trêu đùa suýt nữa thì xoạc Dụ Mạn Đình, hắn nhịn không được lại chìm trong cơn giận dữ.
- Phu nhân, chị qua đây cùng Dụ Mạn Đình ngồi chung một chỗ.
An Phùng Tiên ý bảo một cái, An Viện Viện đương nhiên không dám lên tiếng, mông đít rất tròn lắc một cái, đi tới bên người Dụ Mạn Đình bắt chéo chân ngồi xuống, sô pha rất mềm mại, nhưng hai vị đại mỹ nữ hiển nhiên một chút đều không cảm thấy thoải mái, nhìn thấy An Phùng Tiên từ trên bàn trà, trong đĩa hoa quả nắm lên một cây dao gọt trái cây, hai vị đại mỹ nữ đã muốn khóc.
- Quả cam này ngọt không?
An Phùng Tiên nhìn An Viện Viện hỏi, An Viện Viện sáng sớm đã ăn thử, cho nên gật đầu. An Phùng Tiên cầm một quả cam lớn chừng nắm tay vậy, đột nhiên cầm lấy cây dao hung hăng áp chặt xuống, quả cam bị cắt thành hai nửa:
- Thân thể của các chị không cứng rắn hơn bao nhiêu so với quả cam à nha!
Tại dưới ánh mắt âm trầm của An Phùng Tiên, An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình đều liều mạng gật đầu, các nàng sợ hãi.
- Được rồi, hiện tại tôi muốn hỏi lại hỏi Dụ tỷ tỷ, chị có cho lão già kia làm gì hay không?
An Phùng Tiên đã điên cuồng mà si mê Dụ Mạn Đình, từ trên người Dụ Mạn Đình, An Phùng Tiên thưởng thức được phong tình mây mưa mà trước đây chưa hề được hưởng qua, cho nên An Phùng Tiên đã coi Dụ Mạn Đình là hàng cấm, hắn tuyệt không cho phép người đàn ông nào khác abc hay xyz gì với Dụ Mạn Đình!
- Không có nha!
Dụ Mạn Đình mềm mại mà trả lời, có chứa một chút run run.
An Phùng Tiên lạnh lùng nói:
- Cởi váy ra, tôi muốn đích thân ngửi một chút hạ thể của chị, giả như có một chút xíu mùi vị nam nhân tinh dich͙, hôm nay Dụ nương sẽ thành Dụ tổ mẫu, cho nên, hiện tại cho Dụ nương một cái cơ hội thẳng thắn cuối cùng, tới cùng chị có bị lão nhân kia xoạc hay không?
Dụ tổ mẫu đã chết, Dụ Mạn Đình đương nhiên không muốn nhanh như vậy làm Dụ tổ mẫu, nàng giật mình nhìn An Phùng Tiên, xác định hắn không phải là đùa cho vui, khuôn mặt Dụ Mạn Đình bỗng hồng hẳn lên, nhăn nhó nửa ngày, trên mặt tựa như giận, còn cười:
- Không cần khoa trương như vậy chứ Thật không có để cho lão nhân kia chiếm được tiện nghi mà!
Mặt An Phùng Tiên không chút thay đổi, một cây dao Thái lan lúc ẩn lúc hiện, Dụ Mạn Đình lại nhìn An Viện Viện, thấy An Viện Viện làm ra vẻ chuyện không liên quan mình mà quay đầu nhìn phía bên kia, Dụ Mạn Đình bất đắc dĩ cởi ra váy dài, bởi không có mang nịt иɦũ ɦσα, sau khi cởi đồ ra, nàng dùng hai cánh tay ôm ngực, ngăn cản hai luồng nhũ phong cao vót, đáng tiếc ngăn cản không được bộ phận sinh dục nơi có lông mu mọc um tùm, cái qυầи ɭót bé nhỏ trong suốt kia khiến An Phùng Tiên rất xung động, hắn đi lên trước, rất thô lỗ kéo xuống cái qυầи ɭót nhỏ xuống.
-Xoẹt….
An Viện Viện rất đố kị, nàng đố kị trên cái thế giới này còn có một nữ nhân có thể sánh vai cùng nàng, thân thể Dụ Mạn Đình mềm nhẵn trong trắng lộ hồng, thậm chí ngay cả An Viện Viện cũng muốn sờ thử, nàng cũng nhìn ra được, An lão sư rất quan tâm tới Dụ Mạn Đình.
- Trời ạ! Vì sao chị lại phát ɖâʍ thành cái dạng này? Chiếc qυầи ɭót nhỏ này đã ướt đẫm nước của chị rồi, Dụ nương chị thật quá ɖâʍ, lẽ nào chị lại nứng lồn như vậy sao?
An Phùng Tiên đem chiếc nội y trong suốt đã ướt đẫm bởi ɖâʍ thủy của Dụ Mạn Đình tới gần mũi ngửi điên cuồng, làm cho Dụ Mạn Đình thẹn đến muốn chui xuống đất, bên kia An Viện Viện đã nhíu mày, một bộ tâm trạng cảm thấy buồn nôn.
An Phùng Tiên đem chiếc qυầи ɭót trong suốt nhét vào túi, ra lệnh:
- Tách hai đùi ra.
Dụ Mạn Đình đau khổ cầu xin:
- Thầy An, bỏ đi mà! Thật sự tui không có cho lão già kia xoạc mà...Thầy tin tui đi!
An Phùng Tiên đã quỳ gối trước người Dụ Mạn Đình, thấy nàng còn đang cầu xin tha thứ, An Phùng Tiên dùng dao gọt hoa quả gõ một cái vào cặp chân ngọc thon dài trơn mềm của Dụ Mạn Đình, hung tợn nói:
- Bớt nói nhảm đê. Mau tách hai đùi raa...nhanh !
---Hết chương 83---