Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 84

Dụ Mạn Đình thở dốc hổn hển, phẫn uất mà đem chân ngọc tách ra, không tới một giây, nàng vội vàng mang chân ngọc khép lại, An Phùng Tiên nâng lên cây dao gọt hoa quả đưa vào giữa háng nàng, Dụ Mạn Đình sợ hãi hét lên một tiếng, lần nữa đem chân ngọc mở ra, phần gốc đùi nồng đậm âm mao chỉnh tề, một cái thịt nhụy vặn vẹo bất quy tắc, màu phấn hồng mang theo một chút màu nâu rất nhạt, dưới ánh đèn, thịt nhụy ướt át mềm mại, bên cạnh bám lấy một phần cấu vật màu trắng, không có mùi lạ, chỉ có mùi ɖâʍ nhàn nhạt của nước tiểu, An Phùng Tiên rúc đầu vào, Dụ Mạn Đình bản năng mà nâng mông lui về phía sau, nhưng An Phùng Tiên sáp vào vừa nhanh vừa vội, mềm mại thịt nhụy cùng ẩm ướt huyệt cánh hoa thủy chung không thể né tránh cái mũi của An Phùng Tiên, trong nháy mắt này, Dụ Mạn Đình lại có xung động mãnh liệt.


Hết lần này tới lần khác lúc này, An Phùng Tiên nhẹ nhàng mà hôn lên thịt nhụy, thịt nhụy rất mẫn cảm, Dụ Mạn Đình phát sinh rên rỉ tiêu hồn, cánh tay ngọc của nàng buông ra hai luồng phong nhũ cao vót, hai tay níu lấy tóc An Phùng Tiên.
- An lão sư... Cậu đừng như vậy, đừng ɭϊếʍƈ, đừng cắn...


An Viện Viện nghi hoặc tại sao mình còn phải xem, vô sỉ cỡ nào, buồn nôn khẩu giao cỡ nào, vì sao Dụ Mạn Đình lại rất thoải mái như thế? Thật chẳng lẽ rất thoải mái sao? Vì sao Bối Tĩnh Phương chưa bao giờ ɭϊếʍƈ phía dưới của mình? Trời ạ! Chỗ đó bẩn thỉu như vậy, An lão sư vì sao lại ɭϊếʍƈ tỉ mỉ như vậy?


- A... An lão sư... An lão sư... Đừng hút, đừng ʍút̼̼̼, tôi sướng muốn chết...


Dụ Mạn Đình nũng nịu liên tục, tê dại cảm giác tại lan tràn, dục vọng cao vút khiến nàng cảm thấy hít thở không thông, nàng thật hi vọng có một cây hàng tráng kiện nhanh lên cắm vào trong lỗ huyệt, thế nhưng là An lão sư còn đang ɭϊếʍƈ, oh! Lẽ nào hắn không biết người ta thật là khó chịu sao?


Gương mặt An Viện Viện nóng lên, nàng cũng là nữ nhân, cho nên nàng hiểu rõ Dụ Mạn Đình rên rỉ có hàm nghĩa gì, chẳng biết tại sao, hạ thể An Viện Viện cũng có cảm giác ngứa nhột, nàng nhịn không được châm chọc:
- ɖâʍ hàng.


- ɖâʍ hay không ɖâʍ không tới phiên cô kết luận, chỉ cần không tùy tiện cho nam nhân chơi, ɖâʍ một chút cũng không sao.


An Phùng Tiên một bên chế nhạo An Viện Viện, một bên cởi quần xong, trong nháy mắt móc ra cây đại nhục bổng to lớn, hai mỹ nhân lần nữa lãnh hội khí thế vĩ ngạn, góc cạnh sâu lõm, quy đầu rất tròn, gân mạch uốn lượn còn có lực độ đang nhảy thọt lên, làm cho hai mỹ nhân hoa mắt.
- A…
- A…


Hai tiếng thét chói tai đại biểu hai thanh âm, một cái mềm mại, một cái nhõng nhẽo, vô luận là cái thanh âm nào, đều là sau khi xem con trym to lớn của An Phùng Tiên sau đó mới phát ra. An Phùng Tiên nở nụ cười, bởi vì An Viện Viện không có chạy, Dụ Mạn Đình thậm chí ngay cả hai chân cũng không có khép lại, nàng dường như đang chờ đợi cái gì đó.


- An lão sư, chớ quá mức ohhh nha! Lần trước tôi bị lừa, tiện nghi cho cậu, lần này tôi sẽ không đồng ý cậu cắm vào trong đâu!


Đôi mắt đẹp của Dụ Mạn Đình ẩn tình, hàm răng cũng mau cắn bể đôi môi đỏ mọng, An lão sư lại còn cầm trym lớn khiêu khích miệng mật huyệt Dụ Mạn Đình, ƈôи ȶhịȶ̼ nóng hổi đặt ở trên thịt nhụy ma sát lên xuống, dịch thể ẩm ướt đều chảy ra, khiến Dụ Mạn Đình nhịn không được lại là rên rỉ tiêu hồn.


- Lần trước Dụ nương tiện nghi tôi, lần này đến lượt tôi tiện nghi Dụ nương.


An Phùng Tiên cười xấu xa, cái eo cấp bách thu lại, tại dưới cái nhìn soi mói của Dụ Mạn Đình, chậm rãi đem ƈôи ȶhịȶ lớn cắm vào trong nhục huyệt, huyệt của Dụ Mạn Đình đã ướt đẫm ɖâʍ thủy trước đó nên một đường chọc của An lão sư là vào lút cán con cu; Dụ Mạn Đình si ngốc nhìn An Phùng Tiên thân thể khuynh áp đè lên, nhục huyệt kéo theo kịch liệt kɧօái cảm khiến Dụ Mạn Đình thần tình mê ly, hai chân nàng uốn lượn kẹp tại trên hông An Phùng Tiên, trong miệng nhẹ nhàng gọi ba chữ:


- An lão sư…


Trái tim An Viện Viện càng đập bịch bịch,nhìn theo đại nhục bổng của An Phùng Tiên hoàn toàn cắm vào nhục huyệt của Dụ Mạn Đình, dĩ nhiên An Viện Viện cũng vậy mà thả lỏng ra một hơi thở, như là ƈôи ȶhịȶ kia mà cắm vào bên trong huyệt của mình vậy, nàng âm thầm hỏi: tên gia hỏa lớn như vậy, mình có thể tiếp nhận sao? Có rất khó chịu hay không? Sẽ đâm đến đáy huyệt sao? Sẽ cực sung sướng sao?


An Phùng Tiên sảng kɧօái mà phun ra một hơi thở, ƈôи ȶhịȶ cắm vào tận cùng mật huyệt quả thực không có bất kỳ khe hở, đây là giao cấu chặt nhất, hắn nhẹ nhàng mà rút ra lớn ƈôи ȶhịȶ, lại nhẹ nhàng mà cắm vào:
- Chị cho lão già kia thấy thân thể rồi, đúng hay không?


Dụ Mạn Đình đang mê ly thong thả lại sức, nàng vươn cánh tay ngọc, ôn nhu vuốt ve gương mặt An Phùng Tiên:
- Oh... Chỉ là thấy một chút, cậu đừng nóng giận nha!


Mật huyệt phun ra mật lộ, An Phùng Tiên đâm thọc rơi vào cảnh đẹp, hắn tức giận đã tiêu tan, bởi vì hắn tin tưởng Dụ Mạn Đình không để cho lão đầu chiếm được tiện nghi, bất quá, trong lòng hắn vẫn là có chút chua chát:
- Chị cho lão đầu thấy lỗ nhỏ rồi, có đúng hay không?


Dụ Mạn Đình nâng lên bụng dưới phối hợp, gắt giọng:
- Nhìn một chút cũng không mất mát gì, cậu cũng không phải chồng tôi, mắc mớ gì tới cậu?


An Phùng Tiên đem một cái chân ngọc trắng mịn của Dụ Mạn Đình vác lên trên bờ vai(thế này là vác cày qua núi), tay còn lại liền nắm một bên ngọc nhũ to tròn bóp mạnh, cắn răng nghiến lợi ra mệnh lệnh:
- Vậy chị bây giờ liền gọi tôi là lão công đi.
Dụ Mạn Đình mềm mại mà liên tiếp hừ hai câu:


- Lão công, chồng yêu... chịch chị đi…
Hưng phấn đến cực điểm... An Phùng Tiên nghe Dụ Mạn Đình gọi mình là lão công liền tâm thần kich động, thấy An Viện Viện bên người vẻ mặt ửng hồng, An Phùng Tiên cười xấu xa:


- Còn không cảm tạ Bối phu nhân? Nếu không phải là nàng, khả năng chị đã bị lão nhân kia xoạc rồi.
Dụ Mạn Đình bây giờ là muốn gì được nấy, nàng nhún động thân thể mềm mại mê người:
- Cảm ơn Viện Viện... A... A...
An Viện Viện chợt kẹp chặt hai chân, lớn tiếng nói:


- Miễn, các người chậm rãi phong lưu đi! Tôi đi lên lầu. Mời An lão sư yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát, chí ít trước khi chuyện Bối Tĩnh Phương giao phó chưa xong, tôi sẽ không làm khó cậu.


Vài cái đâm thọc lực lớn sau đó, Dụ Mạn Đình rên rĩ yêu kiều liên tục, An Phùng Tiên lộ vẻ mặt mang nụ cười ɖâʍ đãng:
- Lẽ nào phu nhân không muốn thể nghiệm một chút sao?
- Khốn nạn.
---Hết chương 84---