Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 82

Dụ Mạn Đình ẩn tình gợi tình mà nhìn An Phùng Tiên, ôn nhu nói:
- An lão sư nói ra lời trong lòng tôi rồi đó.
An Viện Viện cười nhạt không dứt:
- Đừng có buồn nôn, ngoài mặt là trinh phụ, sau lưng làm ra điều mờ ám không dám gặp người khác.


Dụ Mạn Đình tức giận đến mức trừng mắt An Viện Viện:
- Cô nói người nào?
An Viện Viện đáp lễ Dụ Mạn Đình một cái ánh mắt hung ác:
- Là đang nói cô đó, cô đừng nói cô và lão đầu kia không có đen tối. Hừ! Xem phong thủy? Lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi thì còn được. Xí!


- Chờ một chút, cái gì lão đầu?
An Phùng Tiên đột nhiên toàn thân căng thẳng, nghi ngờ nhìn Dụ Mạn Đình.
Dụ Mạn Đình lúng túng nửa ngày, vẻ mặt đỏ bừng, giữa hai đùi tê dại ngứa ngáy vẫn như cũ cường liệt không dứt:


- Chính là lão thần tiên ở Sơn Thần Miếu, ngày hôm nay hắn đột nhiên tới nhà của tôi giúp xem một chút phong thuỷ, vừa lúc để cho An Viện Viện thấy được, nàng cho là tôi đang làm cái hoạt động gì không dám lộ ra, kỳ thực... Kỳ thực...
An Phùng Tiên giận điên lên lớn tiếng hỏi:


- Kỳ thực cô cùng lão đầu kia cái gì cũng đều đã làm với nhau, phải không?
Dụ Mạn Đình bị tiếng kêu của An Phùng Tiên làm giật mình, mặc dù không có thất thân cho lão đầu, nhưng tình cảnh lúc ấy đã vô cùng nguy hiểm, khiến Dụ Mạn Đình có chút chột dạ:


- Không có, căn bản cũng không có, vị kia lão thần tiên già muốn chị cởi quần áo ra để bắt tiểu quỷ... Sau đó, An Viện Viện đã tới rồi.
An Viện Viện nhìn qua, có chút hả hê:
- Trời ơi, cởi quần áo, hừ! Ngay cả y phục đều đã cởi, còn nói cái gì cũng không làm, quỷ mới tin lời của của chị.


Dụ Mạn Đình nóng nảy:
- Tui thề, tui cũng dùng tính mạng cá cá và của tui thề, nếu mà cùng lão sư già kia phát sinh quan hệ thân thể, cả nhà của tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết.
An Viện Viện cười lạnh nói:
- Ý là nói, tôi đi nhà cô, còn cứu cô nữa?


Dụ Mạn Đình vừa vội vừa giận, hận không thể đem trái tim móc ra cho An Phùng Tiên xem:
- Cứu cái gì mà cứu? Hắn thế nhưng là lão thần tiên đạo hạnh rất cao, thầy tướng số xem bói rất chuẩn, An lão sư cũng biết mà.


An Phùng Tiên bị chọc tức, thấy Dụ Mạn Đình đến lúc này còn khăng khăng một mực, nhất thời khí huyết dâng lên, bỗng nhiên rống giận:


- Chuẩn cái huyệt á =)), tất cả đều là gạt người thôi, là do tôi đem hồ sơ cá nhân của chị len lén nói cho lão gia hỏa kia, lão già kia còn đòi lấy của tôi năm nghìn đồng đó...


Nói được phân nửa, sắc mặt An Phùng Tiên lập tức ảm đạm, trong lòng mắng mình ngu như đồ con lợn, nói đéo chịu nghĩ.
- Oát Giờ Heo?
Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện đều thất kinh, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, An Viện Viện chỉ vào mũi An Phùng Tiên chửi ầm lên:


- Á đù! An lão sư, thì ra cậu cùng người khác hùa nhau lừa Mạn Đình, thì ra cậu là một tên vô sỉ hạ lưu mất dạy.
Hai mắt Dụ Mạn Đình đẫm lệ không rõ:
- Họ An, cậu thật là hèn hạ, làm sao cậu có thể đối với tôi như vậy?
An Viện Viện ôn nhu hỏi:


- Tỷ tỷ, có đúng là tỷ đã thất thân cho An lão sư hay không?
Dụ Mạn Đình nhịn không được ôm An Viện Viện khóc rống lên:
- Muội muội, số chị thật là khổ a!
An Viện Viện một bên an ủi Dụ Mạn Đình, một bên nhổ nước bọt hướng An Phùng Tiên:


- Cậu còn là một thầy giáo sao? Phi, chúng ta báo cảnh sát.
An Phùng Tiên kinh hãi, thầm than hôm nay vận khí quá kém, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là "Phác thông" một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống đất:


- Hai vị tỷ tỷ tha cho em đi! Thật sự báo cảnh sát mà nói, đời này em liền xong đời, chuyện Bối tiên sinh giao phó cũng không cách nào hoàn thành, ai! Chỉ vì Dụ tỷ tỷ quá đẹp, em nhất thời kìm nén không được, mới nghĩ ra hạ sách này.
An Viện Viện vừa giận lại tức:


- Chê cười, theo như cậu nói như vậy, chỉ cần nam nhân kìm nén không được, nữ nhân xinh đẹp đều gặp phải tai ương? Không được, không tha cho hắn, chúng ta sẽ báo cảnh sát.
Nói xong liền xoay người đi tìm điện thoại.


Dụ Mạn Đình luống cuống, nàng cũng không có ý báo cảnh sát, thấy An Viện Viện đã cầm điện thoại lên, Dụ Mạn Đình gấp đến độ nước mắt lại rớt xuống.


Kỳ thực, An Viện Viện cũng không phải thật sự muốn báo cảnh sát, nàng cố ý làm như vậy, chính là muốn bức bách Dụ Mạn Đình cầu xin nàng, hơn hai mươi năm qua, An Viện Viện cuối cùng hi vọng Dụ Mạn Đình chủ động cầu hoà, thế nhưng là Dụ Mạn Đình chính là không chịu đi tới bước này, ngược lại là An Viện Viện chủ động tới cửa tìm Dụ Mạn Đình, cơn giận này khó có thể nuốt xuống, lúc này không trả thù một cái, còn đợi khi nào? Aizzz!


Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, có thể thấy được a.
---Hết chương 82---