Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 81

Dụ Mạn Đình cười lạnh một tiếng:


- An lão sư, xem xong đồ nội thất, chúng ta lại đi xem cửa hàng trang sức, xem xong cửa hàng trang sức, chúng ta lại đi Nguyễn Kim, Điện Máy Xanh, Thế giới di động, FPT Shop... Về phần học khiêu vũ nha, không thể làm gì khác hơn là để hôm sau rồi! Nếu như không có người dạy cậu, tỷ tỷ có thể dạy cho cậu, tỷ tỷ khiêu vũ đẳng cấp so ra cũng không kém so với người khác ohhh!


An Viện Viện giận không kìm được, nàng đột nhiên mỉm cười nói:
- Nếu An lão sư bận rộn như vậy, trước hết cứ đưa tôi về nhà đã.


An Viện Viện hạ quyết tâm, chỉ cần vừa đến nhà nàng, nàng liền kiếm cớ giữ An Phùng Tiên lại, để cho Dụ Mạn Đình chờ ở trong xe, vô luận như thế nào, cũng không thể để cho Dụ Mạn Đình câu dẫn được An Phùng Tiên, bởi vì An Phùng Tiên là của nàng, dù cho An Phùng Tiên chỉ là kẻ nàng mượn giống mà thôi.


An Phùng Tiên đau đầu, hắn không biết phát sinh chuyện gì, cũng không muốn đắc tội hai siêu cấp đại mỹ nhân này, nghe được An Viện Viện nhượng bộ đầu tiên, hắn thở ra một hơi, Xe XK rất nhanh thì đã tới Bối gia.


- An lão sư, phiền cậu hãy đi theo tôi, tôi lấy một món quần áo của Nhị Nhị cho cậu, buổi chiều cậu giúp tôi đem quần áo cho nàng.
An Viện Viện lộ ra thần sắc giảo hoạt.
- Tốt.
An Phùng Tiên đi xuống xe, theo An Viện Viện vào nhà.


Vậy mà Dụ Mạn Đình cũng không có chờ ở trong xe, nàng cũng xuống xe, thản nhiên tự đắc mà cười cười:
- Nghe nói biệt thự của Viện Viện a di thật lớn, rất rộng rãi, tốt hơn gấp trăm lần so với nhà tôi, tôi cũng muốn đi tham quan à nha.


An Phùng Tiên không tiện phát biểu ý kiến, chỉ là cười khúc khích. An Viện Viện hếch lông mày một cái, cười khẩy nói:
- Vậy hãy để cho Mạn Đình A di mở rộng tầm mắt !
Nói xong, nàng nhẹ xoay bờ eo thon thả, bước nhỏ mà đi trước.


An Phùng Tiên thấy Dụ Mạn Đình nhìn mình lom lom, trong lòng không biết là tư vị gì, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh đuổi kịp, Dụ Mạn Đình tức giận đến thầm giẫm chân một cái, cũng đi theo vào nhà.
- Mợ Trương, bà lập tức mang con cún đi tiệm thú y làm đẹp.


Trong cơn thịnh nộ, An Viện Viện cố ý đem mợ Trương đuổi đi.


Mợ Trương nghi ngờ nhìn một chút An Phùng Tiên cùng Dụ Mạn Đình, uyển chuyển lên tiếng sau đó lặng yên lui ra, chỉ chốc lát sau, liền ôm Tuyết Nạp Thụy sung sướng rời đi Bối gia, mà trong căn nhà lớn như thế, chỉ còn lại có ba người biểu tình quái dị, tâm tư không giống nhau, bầu không khí quỷ dị tới cực điểm.


- Oa! Thật là lớn à nha!
Dụ Mạn Đình ba phần tán thán, ba phần châm chọc, ba phần đố kị.
- Đúng vậy, chỉ riêng WC nhà tôi đều lớn hơn cả nhà của Mạn Đình a di đó, khanh khách...


An Viện Viện chẳng những châm chọc Dụ Mạn Đình, còn đem nhà Dụ Mạn Đình so sánh với WC nhà mình, giọng nói rất độc, khiến An Phùng Tiên trố mắt, không nghĩ tới An Viện Viện cao quý ưu nhã cũng sẽ nói ra lời thô tục này...


Dụ Mạn Đình sắc mặt tái xanh, thấy An Phùng Tiên ở bên, nàng cũng không tiện phát tác, nhãn châu xoay động, cười lạnh nói:
- Nếu nói như vậy, tôi cũng muốn xem nhà xí của cô như nào.
An Viện Viện duỗi Lan Hoa Chỉ một cái, chỉ hướng một cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng khách, giọng không tốt mà nói:


- Bên kia chính là toilet hạ nhân dùng, Mạn Đình A di muốn dùng thì dùng, nghìn vạn đừng khách khí, toilet trên lầu sạch sẽ, Mạn Đình A di cũng không cần đi xem a.
Dụ Mạn Đình tức giận đến toàn thân phát run, viền mắt đỏ lên, thiếu chút nữa là đã rơi lệ


An Phùng Tiên vốn không muốn xen mồm vào, thế nhưng là hắn càng nghe càng giận, càng nghe càng khó có thể chịu được lời An Viện Viện vũ nhục đối với Dụ Mạn Đình, mắt thấy Dụ Mạn Đình thân thể mềm mại run rẩy, điềm đạm đáng yêu, An Phùng Tiên không khỏi giận điên lên:


- Bối phu nhân, chị thật quá đáng.
Một câu nói này cũng không cao vút, lại làm rung động An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình, An Viện Viện ngây ra như phỗng, mà Dụ Mạn Đình lại vui vô cùng, nước mắt ủy khuất òa một cái toàn bộ rơi xuống, như hoa đào gặp mưa, cực kỳ thương cảm.
An Phùng Tiên ôn nhu nói:


- Tôi không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết giữa Bối phu nhân và Dụ nương có cái gì ân oán, nhưng tôi hi vọng 2 người đều có thể bình tâm tĩnh khí mà xử lý tốt ân oán, bởi vì các chị đều là mẫu thân học trò của tôi.


An Viện Viện hoàn toàn mất đi trước kia cao quý, nàng lúc này tựa như một người đàn bà chanh chua ghen tuông:
- Hừ! An lão sư, cậu đừng bị nữ nhân giả vờ đáng thương che mờ mắt, nữ nhân này là hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn lão công người khác.
Dụ Mạn Đình giận điên lên:


- Đang nói chính cô sao 20 năm trước, cô câu đi Hoàng Tùng Đào từ bên cạnh tôi, sau đó lại vứt bỏ hắn, làm hại Hoàng Tùng Đào thiếu chút nữa phát điên mất, thời điểm hắn chết, trong miệng còn gọi tên của cô!
An Viện Viện mở to hai mắt nhìn:


- Cái gì! Hoàng Tùng Đào... Chết mất? Chết như thế nào? Chuyện khi nào?
Dụ Mạn Đình tức giận hừ:
- Chết như thế nào? Còn chưa phải là u buồn quá độ! Đều đã chết hai năm trước, trẻ tuổi như vậy, đây đều là do An Viện Viện cô tạo nghiệt, còn có mặt mũi nói tôi?


An Viện Viện khổ sở mà cúi đầu:
- Quan... chuyện đó đâu có gì liên quan tới tôi? khi đó tôi chỉ là muốn chọc tức chị, lại không có phát sinh cái gì cùng Hoàng Tùng Đào, có thể nào lại tính đến trên đầu tôi?
Dụ Mạn Đình cười nhạt:


- Hừ, cô nói không có phát sinh qua chuyện gì, người nào tin tưởng?
An Viện Viện giận tím mặt:
- Tôi lấy tính mệnh cả nhà thề, nếu như tôi cùng Hoàng Tùng Đào phát sinh qua thân thể quan hệ, thiên lôi đánh chết.
An Phùng Tiên ở một bên xem cuộc chiến, than thở:


- Tình cảm rất khó nói rõ ràng, có đôi khi một câu hứa hẹn, một câu thệ ngôn là có thể làm cho người ta cả đời khó quên, trọn đời lo lắng, không nhất định phải có quan hệ thân thể mới đúng là ái tình.
---Hết chương 81---