Thấy Bối Nhị Nhị rất thoải mái, rất hưởng thụ, An Viện Viện dùng ngón tay lặng lẽ gãi gãi chỗ ngứa của nàng, Bối Nhị Nhị nhịn không được cười khanh khách, hai tay loạn vũ, đem nước trong trong bồn tắm vẩy lên đầy một thân An Viện Viện, mẹ con chơi đùa, tình thâm có thể thấy được, con chó Tuyết Nạp Thụy dù lo lắng ngoài phòng tắm, mạnh mẽ gừ gừ nửa ngày, cũng không thấy chủ nhân nhỏ mở cửa ra, nó phẫn nộ mà nằm bên cửa phòng tắm.
Trở lại phòng ngủ, vẫn chưa tới tám giờ, An Viện Viện cô độc liền nằm ở trên giường, nếu như mọi khi, nàng có thể đơn giản đi vào giấc ngủ, nhưng đêm nay, An Viện Viện cảm thấy rất phiền não, bởi vì trong đầu óc nàng hiện lên một nữ nhân xinh đẹp, chính là Dụ Mạn Đình.
Ba năm trước đây, một lần họp phụ huynh ở trường học, An Viện Viện gặp được Dụ Mạn Đình, nghĩ không ra 2 hoa hậu giảng đường THPT Bắc Loan của 20 năm trước còn có thể gặp lại nhau, nghĩ không ra con gái của nhau đều là bạn tốt, các nàng hàn huyên một hồi, chỉ chốc lát, trực giác An Viện Viện liền nói cho nàng biết, Bối Tĩnh Phương cùng đi tham gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Dụ Mạn Đình, cứ tiếp tục như vậy, An Phùng Tiên cũng sẽ si mê Dụ Mạn Đình, nói không chừng bọn họ còn thông đồng xoạc nhau rồi.
Trực giác của nữ nhân rất là bén nhạy, đặc biệt nữ nhân cô độc, cho nên An Viện Viện đã đoán đúng.
Vĩnh Hòa phương đông và Quảng Bình phủ cùng hoa viên Thụy Sĩ đều là nơi các đại gia nhà giàu chọn làm chỗ ở, An Phùng Tiên vẫn buồn bực nghĩ mãi vì sao Dụ Mỹ Nhân gia đình đơn thân cũng có thể ở tại khu biệt thự Vĩnh Hòa phương đông giá đất đắt đỏ này? An Phùng Tiên đã làm điều tra, phát hiện mẹ Dụ Mỹ Nhân - Dụ Mạn Đình cho tới bây giờ cũng không có công việc nào chính thức, các nàng làm như thế nào để có tiền sinh sống? Làm thế nào bản thân có một căn nhà đắt giá, sống sung sướng đâu nè?
An Phùng Tiên đoán rằng đáp án là: Có người chiếu cố và tiếp tế cho Dụ nương.
Không kỳ quái, nữ nhân xinh đẹp rất dễ có nam nhân chiếu cố, Dụ Mạn Đình thậm chí xinh đẹp hơn nhiều so với Vương Tuyết Nhung, nam nhân muốn chiếu cố Dụ Mạn Đình sợ rằng có thể xếp hàng từ Vĩnh Hòa phương đông đến Nhũ Tuyền Sơn, nhưng An Phùng Tiên đã đoán sai, Dụ Mạn Đình không có nam nhân nào chu cấp, cũng vậy không cần nam nhân chiếu cố, nàng có thể nuôi sống chính bản thân, còn có thể nuôi tốt Dụ Mỹ Nhân như tiên tử không ăn nhân gian lửa khói, bởi vì Dụ Mạn Đình có một cái phương pháp bí mật kiếm tiền, đó chính là đồ uống dưỡng nhan do nàng tự chế ra.
Trước đây thật lâu, Dụ Mạn Đình liền phát hiện nước suối Nhũ Tuyền Sơn đối với nữ nhân có công hiệu dưỡng nhan phi thường tốt, Dụ Mạn Đình vốn khéo tay đi qua vô số lần thay đổi, lại tăng thêm bạc hà vào trong nước suối, quế chi, đông đông trùng hạ thảo, băng phiến các loại… hơn mười loại phụ liệu quý báu, rốt cục chế thành đồ uống mỹ dung này, hiệu quả đặc biệt thần kỳ, bình thường trong nhà nấu tổ yến đường phèn, hạt sen đường phèn, phục linh đường phèn…, tất cả đều là dùng nước uống sắc đẹp bí mật này mà pha chế, ngay cả nấu canh, hầm canh gà cũng vậy đều dùng nó. Một thời gian sau, chẳng những hai mẹ con thanh xuân xinh đẹp, ngay cả Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị cũng được thơm lây, càng dài càng tươi ngon mọng nước.
Dụ Mạn Đình vốn thông tuệ giỏi giang, vì vậy nàng nghĩ ra chiêu marketing, muốn giới thiệu cho bạn thân, tỷ muội về sản phẩm của chính bản thân mình, lúc đầu thì không ai quan tâm, nhưng từ từ, đã có không ít nữ nhân phát hiện ra, đồ uống do Dụ Mạn Đình bí chế ra có hiệu quả thần kỳ, sau khi uống vài bình thì da dẻ đã biến thành mịn màng, vì vậy đều quay lại mua số lượng lớn, đi qua miệng truyền miệng, đồ uống của Dụ Mạn Đình rất nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, được đông đảo các cô gái trẻ đến quý phu nhân cực lực tôn sùng.
Muốn mua sản phẩm này nhanh nhất phải đợi năm ngày, chậm nhất cũng phải chờ nửa tháng, hơn nữa giá cả còn vô cùng đắt, một bình dung tích chừng 500ml, dĩ nhiên giá đến mười vạn đô la Hồng Kông, sắp tới tình cảnh ăn cướp giựt tiền.
Mười mấy năm qua, Dụ Mạn Đình sớm đã tích lũy tài phú kinh người, chỉ vì Dụ Mạn Đình vừa lo lắng bí phương này bị tiết lộ, lại lo lắng bị kiểm tra thuế, cho nên nàng tận lực bảo trì khiêm tốn, không chỉ có mua siêu xe, cả căn nhà ở Vĩnh Hòa phương đông cũng chẳng qua là căn nhỏ năm mươi mét vuông, so sánh với nhà của Hạ Mạt Mạt, Bối Nhị Nhị, quả thực chính là nghèo, nhưng trên thực tế Dụ Mạn Đình có bao nhiêu tiền, cả chính nàng cũng vậy không rõ ràng lắm, vì các con số trong ngân hàng quá nhiều.
An Phùng Tiên ngồi trước bàn cơm, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Dụ Mạn Đình tâm tuệ khéo tay, chưa dùng tới 30 phút, đã làm xong các món: gỏi cá trích, thịt bò lagu, lẩu hoa sen, và salad bách hợp, tổng cộng 4 món ăn thịnh soạn, cộng thêm một nồi canh hạt sen rong biển dùng nước bí mật nấu ra, cực kỳ thơm ngon bổ dưỡng.
Kẹp lấy một mảnh ngó sen, lại nếm thử một miếng cá trích, An Phùng Tiên phát sinh tán thán từ đáy lòng:
- Dụ tỷ tỷ, nghe nói Bắc Loan có một nữ đầu bếp siêu cấp, tài nấu nướng cao siêu, người vừa đẹp, nàng nấu đậu hũ ăn còn ngon hơn so với thịt cua đó nha, trước đây em không tin, nhưng ngày hôm nay em đã hoàn toàn tin tưởng, dù mang cho Dụ tỷ tỷ một khúc gỗ, Dụ tỷ tỷ cũng có thể nấu thành đùi gà quay! Quá đỉnh.
- Sặc...
Dụ Mỹ Nhân mới vừa gắp một miếng gỏi bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn, thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Dụ Mạn Đình trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng năng lực khắc chế rất mạnh, khuôn mặt đều đã nghẹn đỏ, nhưng vẫn là không cười, nàng ôn nhu mà đáp lễ một câu:
- Tôi nào có loại bản lĩnh này? Tôi chỉ biết là nếu đem đầu lưỡi của An lão sư cắt ra, không cần chiên, không cần xào, ăn cũng rất ngon.
An Phùng Tiên không phản ứng kịp:
- Ớ? Vì sao?
Dụ Mạn Đình bật cười phốc xích một tiếng:
- Bởi vì đầu lưỡi của An lão sư mỗi ngày đều ngâm ở trong mật đường rồi, hì hì...
- Khanh khách...
Dụ Mỹ Nhân cất tiếng cười to.
An Phùng Tiên quýnh lên, nhưng rất vui vẻ, hắn dĩ nhiên ăn 5 chén cơm.
---Hết chương 72---