Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 73

Thấy Dụ Mỹ Nhân cùng Dụ Mạn Đình há hốc miệng nhìn mình, An Phùng Tiên chép miệng một cái:
- Món ăn mùi vị thật quá ngon, đại khái còn muốn ăn thêm một chén cơm nữa.
Dụ Mạn Đình che miệng cười nói:
- An lão sư nhất định là đói bụng lắm.


Lần này, An Phùng Tiên bắt được cơ hội phản kich, hắn vươn hai chân, tại dưới bàn ăn nhẹ nhàng vuốt ve cặp chân ngọc của Dụ Mạn Đình:
- Đúng vậy! Ngày hôm nay em quá mệt mỏi, tiêu hao quá lớn. Híc!(Dập hơn 300 phát rồi bắn ra 1 mớ tinh binh ko mệt mới là lạ ^^)


Dụ Mạn Đình tim đập như hươu chạy, một đóa Hồng Vân nổi lên má phấn của nàng, thấy Dụ Mỹ Nhân chỉ lo ăn cơm, Dụ Mạn Đình mới hơi an tâm, chỉ là bắp chân bị trêu chọc, ngứa tới trong lòng rồi, lúc này, nàng mặt trán hoa đào, kiều diễm ướt át, An Phùng Tiên tự nhiên thấy được tâm thần kich động, tại trong lòng của hắn, Dụ Mạn Đình là một đại mỹ nhân, cũng là một diệu nhân.


Xấu hổ Dụ Mạn Đình nhanh chóng đứng lên, một đường nhỏ chạy vào phòng bếp, nàng há lại có chẳng biết An Phùng Tiên thể lực tiêu hao to lớn là ý gì? Dù cho thể lực có thể cấp tốc khôi phục, nhưng An Phùng Tiên phun ra nhiều tinh dương dày đặc như vậy, thực khiến Dụ Mạn Đình rất là giật mình, nàng vừa vặn nghĩ làm sao bồi bổ thân thể giúp cho oan gia này.


Vừa lúc lúc này chuông điện thoại của An Phùng Tiên vang lên, hắn nghe điện thoại thì tâm tình kɧօái trá, sau khi cúp điện thoại lại vẻ mặt vẻ lo lắng, dạ dày kịch liệt co giật, đột nhiên khẩu vị gì cũng không còn nữa.


Dụ Mạn Đình vốn không nhìn thấy sắc mặt An Phùng Tiên biến hóa, từ trong phòng bếp bưng ra một cái chén sứ trắng tinh xảo, cẩn thận đặt ở trước mặt An Phùng Tiên, ôn nhu nói:
- Cơm ăn ít một chút đi! Ăn nhiều thức ăn một chút, nơi này còn có ngân hạnh đường phèn.


An Phùng Tiên bỗng thần sắc ảm đạm:
- Em lập tức phải cáo từ, lát nữa phải ra sân bay tiễn 1 người.
- Tiễn người nào vậy?
Dụ Mạn Đình hơi biến sắc mặt, trong lòng nghĩ: Người nào còn trọng yếu hơn mình nhỉ?
- Bệnh nhân.


An Phùng Tiên mạnh mẽ bới xong hai đũa cơm sau cùng, lại uống hai muỗng canh, sau đó cáo từ:
- Cảm ơn Dụ tỷ tỷ đã mời cơm, em xin cáo từ trước, hôm nào lại đến ăn ké nữa.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, Dụ Mạn Đình hơi giận, lạnh lùng nói:
- Vậy tôi sẽ không tiễn, An lão sư đi thong thả.


An Phùng Tiên cũng không có giải thích cái gì, hắn vội vội vàng vàng phất tay nói:
- Dụ Mỹ Nhân bạn học, lão sư đi đây!
Dụ Mỹ Nhân nâng lên bàn tay nhỏ bé xinh đẹp:
- Hẹn gặp lại Lão sư.


Trong nháy mắt An Phùng Tiên rời đi, Dụ Mạn Đình tâm tình xấu tới cực điểm, mười mấy năm qua, tâm tình của nàng chưa từng có ba động như vậy, cũng không biết làm sai chỗ nào, trong lòng càng nghĩ càng khổ sở, viền mắt đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nếu mà không phải là Dụ Mỹ Nhân ở bên cạnh, nàng nhất định là thương tâm khóc lớn.


Dụ Mỹ Nhân lại nhàn nhạt nói:
- Mẹ, An lão sư chỉ là đi tiễn 1 người, lại chưa có nói không để ý tới mẹ, mẹ khổ sở cái gì?
Dụ Mạn Đình lau nước mắt trên mặt, lớn tiếng hét lên:
- Nói bậy, mẹ nào có khổ sở?
Dụ Mỹ Nhân ôn nhu nói:


- Mẹ là mẹ con, lẽ nào nữ nhi còn không biết tâm sự của mẹ sao? Ai! Không ngoài sở liệu của con, mẹ quả nhiên thích An lão sư.
Dụ Mạn Đình cả giận nói:


- Phi, người nào sẽ thích loại nam nhân nhỏ mọn này, cũng không phải không cho hắn ăn cơm, mẹ chỉ là sợ hắn ăn bể bụng, mới khuyên hai câu, không nghĩ tới hắn lập tức liền giở mặt, một chút phong độ cũng không có, loại nam nhân này không phóng khoáng mẹ mới không hiếm lạ gì.
Dụ Mỹ Nhân che miệng cười trộm:


- Xem ra mẹ còn chưa hiểu An lão sư, mẹ cho là An lão sư là bởi vì mẹ khuyên hai câu liền tức giận sao? Ai! mẹ ui là mẹ, con xem mẹ đã hồ đồ rồi.
Dụ Mạn Đình sửng sốt, hỏi:
- Vậy hắn làm gì đột nhiên trở mặt với mẹ? Tự nhiên bỏ đi vậy?
Dụ Mỹ Nhân thở dài:


- Mẹ không có nghe An lão sư nói sao? Hắn phải đi sân bay đưa tiễn một bệnh nhân, bệnh nhân này tên là Tịch Ly, là hoa hậu giảng đường trước kia của trường học chúng ta, tuy rằng sắc đẹp so ra kém mẹ, nhưng cũng là một mỹ nữ, nàng thế nhưng là bạn gái của An lão sư ohhh!
- Cái gì?


Đôi mắt đẹp của Dụ Mạn Đình trợn tròn:
- An lão sư đã có bạn gái? Con còn nói An lão sư hiện nay vẫn còn độc thân?
Dụ Mỹ Nhân cười khanh khách:


- Hãy nghe con nói hết nha! Tịch Ly bị thương rất nghiêm trọng, hi vọng có thể sống lại rất xa vời, lần này đi nước Mỹ trị liệu, có lẽ chính là vĩnh biệt, cho nên trong lòng An lão sư rất khó chịu, mẹ tâm tình không tốt, lúc đó chẳng phải tìm con phát giận sao?
- Mẹ chưa bao giờ giận cá chém thớt nha.


Trên mặt Dụ Mạn Đình có mỉm cười, bất quá lập tức lại nhíu mày:
- Vì sao nói hi vọng sống lại rất xa vời?
- Keng.
Dụ Mỹ Nhân cầm lấy một chiếc đũa gõ vào chén canh một cái:


- Vấn đề này hỏi rất dở ohhh! Đạo lý rất đơn giản, nếu mà Tịch Ly có thể đơn giản chữa khỏi, cũng không cần bay mấy nghìn km đi nước Mỹ rồi! Cho dù Tịch Ly có thể sống lại, lẽ nào mẹ sẽ chỉ bởi vậy mà buông tha An lão sư sao? Không giống tính cách của mẹ ohhh!


- Nói như vậy, ngày hôm nay con gọi mẹ đi vườn trò chơi Lục Thảo Môi là có dự mưu?
Dụ Mạn Đình hé miệng cười khẽ, ánh mắt lộ ra tán thưởng, nghĩ thầm: Nữ nhi thông minh tuyệt đỉnh, tương lai sẽ không bị người nào khi dễ.
---Hết chương 73---