An Phùng Tiên như nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt nhìn chằm chằm lão đầu hỏi:
- Lão tiên sinh, ông đi vào là có ý gì?
Trên mặt Lão đầu đỏ lên, không biết có phải động tĩnh trong phòng lớn quá hay không, nói chung đũng quần hắn cũng có chút hơi nhô lên, nhìn sắc mặt lão đầu, thấy giọng nói An Phùng Tiên không tốt, mắt lộ ra hung quang, trong lòng không khỏi run lên, nhanh chóng giải thích:
- Lão hủ lại quên đi một quẻ, phát hiện vị công tử này nếu như có thể đem tinh dương bắn vào trong huyệt của Dụ nữ sĩ, vậy long tinh phát uy có thể bình phục Ngũ Hành tương khắc của Dụ nữ sĩ.
- À, vậy à, tôi đã hiểu.
Hung quang của An Phùng Tiên biến mất, hắn hướng lão đầu nháy mắt, ý bảo cút ngay, lão đầu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi khô khốc, không nỡ mà rời đi, nữ nhân đẹp như vậy, lão đầu sống hơn nửa đời người, cũng là cuộc đời ít thấy a!
Chờ lão đầu đóng cửa lại, An Phùng Tiên ôn nhu hỏi:
- Dụ tỷ tỷ, lời của lão đầu rất kỳ dị, có thể tin tưởng hay không?
Dụ Mạn Đình trừng cặp mắt phượng, nũng nịu nói:
- Người ta là lão thần tiên cả tiền xem tướng cũng không muốn lấy, đương nhiên có thể tin tưởng rồi! Ông ta gạt chị làm cái gì? Hơn nữa cái gì ông ta đều có thể tính ra mà, thực sự là lão thần tiên à nha!
An Phùng Tiên cười thầm Dụ Mạn Đình bị lão đầu này lừa quá sâu, hôm nào có cơ hội phải nhất định phải vạch trần, bằng không ngày nào đó Dụ Mạn Đình ở trên đường gặp phải lão già dê kia, hậu quả kia thật thiết tưởng không chịu nổi, bất quá trước mắt vẫn là muốn đạt thành nguyện vọng, chơi Dụ Mạn Đình:
- Dụ tỷ tỷ, vậy em liền bắn vào rồi nha!
- Uhm.
Gương mặt Dụ Mạn Đình lại lần nữa phiêu hồng, thấp giọng nói:
- An lão sư, đừng bắn nhanh như vậy… An Phùng Tiên ngầm hiểu, hắn khẩu khí dũng cảm mà tỏ vẻ:
- Dụ tỷ tỷ nói lúc nào bắn, em sẽ bắn lúc đó.
Cánh tay ngọc của Dụ Mạn Đình nhẹ vươn ra, ôm cổ An Phùng Tiên, mềm nhũn nói:
- Nhanh thao...chị đi...
Thì ra lúc nói xong, Dụ Mạn Đình liền vặn vẹo eo thon, nhún động thân thể mềm mại, lần này, nàng không cần che giấu nữa, cũng không cần lén lút, cặp mông phối hợp tiết tấu, vừa mài vừa vung vứt, vài lần lên xuống đều dùng lực mạnh, chỉ là động tác thiếu điêu luyện, thiếu liền mạch.
An Phùng Tiên nở nụ cười, bởi vì động tác thiếu điêu luyện ấy, liền hiểu ra là bên người nàng không có nam nhân.
Đột nhiên, Dụ Mạn Đình vài tiếng ưm, toàn thân kịch liệt run rẩy, lập tức ôm chặt lấy An Phùng Tiên, cặp mông cực đẹp nhiều lần mà lên xuống, phun ra nuốt vào cự vật như pít-tông vậy, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát sinh rên rỉ mê người nhất:
- Oh... Oh... An lão sư, nhanh bắn, nhanh bắn vào cho chị…chị sướng quá...Ohhh!
An Phùng Tiên một tay nắm bộ ngực trắng hồng đang hoảng động, một tay đỡ lấy bờ eo thon thả mềm mại hung hăng đâm lên, ƈôи ȶhịȶ tráng kiện không hề cố kỵ mà đâm thọc mật huyệt ái dịch giàn giụa, nhũ phong Dụ Mạn Đình đã hồng thấu, An Phùng Tiên vẫn là bắt chặt không tha, co rúm đâm vào âm động của Dụ Mạn Đình liên tục hơn 300 phát nữa.
Dụ Mạn Đình cũng rít lên vì huyệt nàng đang được sướng, ɖâʍ thủy của Dụ Mạn Đình không ngừng tuôn ra nhưng bị cây ƈôи ȶhịȶ của An lão sư chặn lại làm tắc nghẽn không thoát ra được, cảm giác tràn đầy, bế tắc,...lần đầu tiên Dụ Mạn Đình được hưởng thụ. Nàng thét lên:
- AAAA!!! CHẾT CHỊ RỒI......CHẾT CHỊ RỒI AN LÃO SƯ ƠI...AAAAA....HÌNH NHƯ CHỊ MUỐN RA LẮM RỒI.....CHỊ RA...!!! EM CŨNG MAU BẮN VÀO TRONG CHỊ ĐI...!!!
An lão sư thấy Dụ Mạn Đình sướng như lên cơn động kinh...đôi chân ngọc gấp lấy hông của mình, hai tay thì bấu chặt vào vai, như được tiếp thêm động lực, An Phùng Tiên hẩy mông nắc mạnh chục phát cuối rồi cũng xuất tinh:
- Dụ tỷ tỷ em bắn ra đây...!
- Ohhh... An lão sư... Chị cũng bắn ra đây...! Chị sướng quá..!
….
Dưới tán ô che nắng xinh xắn, gương mặt trái xoan của Dụ Mạn Đình mang rặng mây đỏ như trước, người thiếu phụ này nguyệt mi mắt phượng, châu môi hàm răng xinh đẹp, cảm xúc vẫn chưa có hoàn toàn bình phục, nàng nghĩ không ra An lão sư lại thú vị như vậy, nếu mà một màn tiêu hồn bên trong Sơn Thần Miếu không nữa tái hiện, đó nhất định là lỗi, nên dùng biện pháp gì lưu lại người đàn ông này đây nè? Dụ Mạn Đình đã có chủ ý.
Một đầu khác, ba thiếu nữ đang vây quanh An Phùng Tiên chơi đùa.
- Tớ lại chụp cùng An lão sư một tấm nữa liền đi.
Bối Nhị Nhị ôm An Phùng Tiên khiến Hạ Mạt Mạt rất không thoải mái, nàng hoặc là cố ý đem góc độ quay chụp lệch khỏi quỹ đạo, hoặc là đem tiêu cự điều chỉnh loạn, nói chung Bối Nhị Nhị cùng An Phùng Tiên chụp ảnh chung, không có một tấm nào đẹp cả.
Đố kị bắt đầu chậm rãi nảy sinh ở giữa ba gã cô gái xinh đẹp, An Phùng Tiên kinh tâm động phách sinh hoạt từ nay về sau sẽ có màu sắc sặc sỡ. … … An Viện Viện cảm thấy rất cô độc, không phải là bởi vì Bối Tĩnh Phương ra khỏi nhà, mà là bởi vì An Phùng Tiên không có đến ăn cơm tối, khi đưa Bối Nhị Nhị về nhà đã gần đến chạng vạng, nhưng An Phùng Tiên cự tuyệt An Viện Viện giữ lại, điều này làm cho An Viện Viện cảm thấy thật bất ngờ, cũng để cho An Viện Viện cảm thấy rất cô độc.
Nhất định phát sinh chuyện gì, cảm thấy kỳ hoặc An Viện Viện, hi vọng từ trong miệng Bối Nhị Nhị thám thính ra chút gì.
Bối Nhị Nhị đang tắm, điên cuồng chơi một ngày, trên người đều là đổ mồ hôi, cho nên ăn một lần cơm tối xong, Bối Nhị Nhị vốn thích sạch sẽ liền trốn vào phòng tắm.
Một giờ sau đó, An Viện Viện đi tới phòng tắm, Bối Nhị Nhị còn nằm trong bồn tắm đùa bỡn bọt biển, An Viện Viện trừng đôi mắt đẹp, đem ngọc thủ đưa tới:
- Có đúng dự định tắm đến hừng đông hay không nha?
Bối Nhị Nhị cong cái miệng nhỏ nhắn, oán trách vài câu, vẫn là ngoan ngoãn nắm ngọc thủ của An Viện Viện mượn lực đứng lên.
Bước ra bồn tắm lớn, Bối Nhị Nhị dè dặt cẩn thận lại nằm vào trong một bồn tắm lớn khác đựng nước trong, trong bồn tắm nước trong tất cả đều là nước suối bên trong Nhũ Tuyền Sơn, chẳng những trong suốt, còn có chút ngọt. An Viện Viện chậm rãi ngồi bên bồn tắm, giúp Bối Nhị Nhị xoa rửa bọt xà phòng trên người, dưới nước suối, thân thể thiếu nữ đã từ từ hoàn mỹ, da thịt cùng đường cong càng thêm nhẵn nhụi, An Viện Viện tựa hồ rất hài lòng đối với thân thể của nữ nhi, nàng ôn nhu xoa vuốt vai Bối Nhị Nhị:
- Ngày hôm nay đi chơi vui sao?
- Đương nhiên vui rồi! Mẹ, mẹ cũng có thể đi, mẹ cá cá cũng đi đó.
Bối Nhị Nhị hồi vị ký ức vui sướng.
An Viện Viện trong lòng khẽ động, hỏi:
- Dụ nương cũng đi?
- Ân.
An Viện Viện hơi biến đổi sắc mặt bất đắc dĩ thầm than:
- Thảo nào, hồ ly tinh xuất thủ, là nam nhân đều trốn không thoát.
Trong đầu nàng hiện ra một người nữ nhân xinh đẹp.
Bối Nhị Nhị hỏi:
- Mẹ, vì sao tắm rửa xong, còn phải ngâm những thứ nước suối này nửa tiếng đồng hồ?
An Viện Viện oán trách:
- Lẽ nào con không có phát hiện da của con càng ngày càng có mịn màng sao?
---Hết chương 71---