Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 52

An Phùng Tiên tâm thần kich động dùng sức nắm chặt chén rượu, hắn rất sợ chén rượu sẽ rớt xuống, trước mắt đôi mẹ con độc nhất vô nhị cũng sắp đem hồn phách của hắn câu đi mất rồi. Người người đều nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nếu quả thật chết ở trong tay hai mẹ con này, cái chết lại có sợ gì?


An Viện Viện không cần nhìn, là có thể cảm giác An Phùng Tiên phóng tới hai đạo ánh mắt nóng bỏng. Tuy là lập thu, nhưng sau giờ ngọ ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ trong không khí cũng cao, cho nên An Viện Viện cố ý mặc một cái áo dây liền thân màu trắng sữa, bờ vai như châu viên ngọc nhuận lần đầu tiên bày ra trước mặt một người xa lạ. Bởi vì không mặc nịt ngực, bộ ngực cao vút đường cong càng hoàn mỹ, càng chân thật để cho An Phùng Tiên nhìn thật rõ ràng. An Viện Viện biết loại trang phục này nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt An Phùng Tiên, nàng cũng nghĩ tới An Phùng Tiên nhất định sẽ nhìn ngực nàng, thế nhưng là An Phùng Tiên lớn mật thật khiến An Viện Viện khẩn trương, nàng cố ý phân tán lực chú ý của An Phùng Tiên:


- An lão sư hài lòng chiếc xe mới không? Nếu mà không hài lòng có thể đổi.
An Phùng Tiên ý vị thâm trường trả lời:
- Không, không đổi, tôi rất hài lòng, rất thích, nhìn một cái đã thích, có cảm giác đã từng quen biết.
An Viện Viện mặt đỏ lên, tâm hồn thiếu nữ đã loạn:


- Tôi thấy Nhị Nhị thích chếc xe đó, nên liền chọn.


Bối Nhị Nhị dù sao vẫn còn non nớt, mẫu thân cùng An lão sư mấy phen so chiêu nàng dĩ nhiên không nhìn ra, lúc này nàng trong đầu nghĩ, tất cả đều là nữ bệnh nhân của An lão sư kia, người nữ bệnh nhân đó tới cùng tên gọi là gì? trong lòng Bối Nhị Nhị không giấu được nghi vấn, nàng muốn ăn mau cho xong, sau đó gọi điện thoại hỏi một chút Dụ Mỹ Nhân.


- Bối Nhị Nhị thích, vậy tôi cũng vậy thích.


An Phùng Tiên nếm thử một ngụm rượu đỏ, những lời này của hắn có thể một lời hai ý nghĩa, Bối Nhị Nhị có thể cảm giác là An lão sư biểu lộ, An Viện Viện lại cảm giác được An Phùng Tiên khiêu khích, nàng không nghĩ tới An lão sư thoạt nhìn nhã nhặn lại có thể tiến công mãnh liệt như vậy, An Viện Viện có chút chống đỡ không nổi.


Bối Nhị Nhị cũng vậy sợ đến trái tim đập bịch bịch, nàng thật không nghĩ tới An lão sư sẽ nói ra lời trực tiếp như vậy, ăn xong hai món đồ ăn sau đó, Bối Nhị Nhị khuôn mặt đã đỏ bừng lớn tiếng nói:
- Con đã ăn no, mời An lão sư từ từ ăn, mẹ từ từ ăn nha, con phải đi làm bài tập.


Bối Nhị Nhị dĩ nhiên không phải đi làm bài tập, An Viện Viện lại quan tâm nói:
- Nghỉ ngơi một chút, chờ một chút còn phải đi học.
Vậy mà Bối Nhị Nhị cùng Tuyết Nạp Thụy đã trên thang lầu.
- Cái con bé Nhị Nhị này, mỗi ngày đều phải có tôi quan tâm mới được.


An Viện Viện khẽ cúi đầu, dường như muốn coi rãnh giữa hai иɦũ ɦσα mình có bại lộ quá hay không.
Trong nhà ăn ấm áp cũng chỉ còn lại có hai người, An Viện Viện cảm thấy càng ngày càng khẩn trương.
An Phùng Tiên khẽ mỉm cười:


- Con cái lúc nào đều làm cho người ta quan tâm, tương lai đã có đệ đệ của Bối Nhị Nhị, phu nhân phải càng quan tâm hơn đó.


An Viện Viện thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nàng hiểu rõ đây là An Phùng Tiên phát ra ám chỉ, nhưng An Viện Viện quả thực còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, nàng chần chờ một chút, vẫn là dùng uyển ngôn cự tuyệt An Phùng Tiên:
- Tôi... Tôi chưa nghĩ đến.


An Phùng Tiên muốn cười, mấy triệu đã chuyển vào tài khoản tiết kiệm của hắn, chuyện này đã chân thật đáng tin, thấy An Viện Viện cự tuyệt, hắn đoán rằng đây đại khái là tâm lý nữ nhân muốn cự còn nghênh, cho nên hắn cũng vậy không nóng nảy:


- Nếu tôi có con, liền cho nó gọi phu nhân là mẹ, gọi Bối Nhị Nhị là tỷ tỷ, có được hay không?


An Viện Viện nghĩ thầm: Con trai cậu gọi tôi là mẹ, cậu lại gọi tôi là phu nhân, vậy tôi không phải là lão bà của cậu sao? Bất quá, nếu quả như thật sinh con cùng An lão sư, mình nên xưng hô với An lão sư là cái gì đây nè?
Nghĩ vậy, trái tim An Viện Viện càng loạn hơn:


- An lão sư đừng hồ ngôn loạn ngữ như vậy, nếu mà An lão sư không muốn xưng hô tôi là Bối phu nhân, có thể xưng hô với tôi là Viện Viện tỷ, hoặc là tỷ tỷ cũng được.
An Phùng Tiên liên tiếp lắc đầu:


- Tỷ tỷ? Không đúng, không đúng, chúng ta không có khả năng rối loạn bối phận, phu nhân hẳn phải gọi tôi là thúc thúc, tôi làm sao có thể xưng hô phu nhân là tỷ tỷ đâu nè? Hẳn là xưng hô Tiểu Viện, hoặc gọi Viện Viện, ha ha...
An Viện Viện che miệng bật cười:


- Đúng, Viện Viện phải gọi An lão sư là thúc thúc, khanh khách...
An Phùng Tiên lập tức trêu ghẹo nói:
- Viện Viện thật nghịch ngợm.


Đồ ăn hai người dùng, rượu thêm hai chén lại thêm. An Phùng Tiên đã có cảm giác say, thấy An Viện Viện ngọc dung thiên tư, ẩn tình quyến rũ, bụng dưới của An Phùng Tiên bỗng nổi lên dục hỏa, hắn cẩn thận thử:


- Bối phu nhân, tháng sau trường học của chúng ta có cái lễ mừng vũ hội, nhưng tôi đã quên nhảy múa như thế nào, chị có thể dạy lại cho tôi có được không?
- Nhưng nơi này không có âm nhạc, không tiện khiêu vũ nha.


An Viện Viện cười nhẹ lắc đầu, nàng kinh nghiệm như vậy, nàng biết An Phùng Tiên muốn làm gì, Bối Tĩnh Phương cũng hi vọng An Viện Viện có thể mau chóng cùng An Phùng Tiên giao tiếp, sau đó song phương kɧօái trá mà giao phối, cho nên An Viện Viện mới mặc chiếc váy dây khêu gợi như vậy, mục đích chính là hi vọng tìm cảm giác với An Phùng Tiên, thế nhưng là, vừa thấy được ánh mắt nam nhân háo sắc, An Viện Viện lại có bản năng dựng lên phòng bị.


Ánh mắt An Phùng Tiên quả thực rất háo sắc, nhưng cái này không thể trách hắn, nhìn An Viện Viện mặc bộ đồ này, An Phùng Tiên cả tâm lý muốn cường bạo đều có, nhưng An Phùng Tiên vẫn là khắc chế chính bản thân, hắn đứng lên, đi tới bên người An Viện Viện:


- Chỉ luyện mấy cái bước nhảy, không cần âm nhạc, bối phu nhân giúp tôi đi mà.


An Viện Viện bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, An Phùng Tiên nắm bàn tay nhỏ bé của An Viện Viện, nhẹ nhàng ôm bờ eo thon thả mềm mại của An Viện Viện, trong nháy mắt đó, hai người đều run rẩy một cái. An Phùng Tiên kết thúc run rẩy, An Viện Viện còn đang run liên tục, An Phùng Tiên dứt khoát hai vươn hai cánh tay, đem mỹ nhân như ngọc ôm vào trong ngực.


- Viện Viện tỷ, kế tiếp tôi nên làm cái gì bây giờ?


An Phùng Tiên thâm tình hôn lên trán An Viện Viện, bờ vai tuyết trắng mượt mà đã ở trước mắt, hai hạt anh đào nổi lên đè ở trên ngực mình, An Phùng Tiên đương nhiên cảm thấy vô cùng thích ý, nghĩ không ra dưới chiếc váy cực kỳ tinh tế vừa người này, An Viện Viện lại không có mang nịt иɦũ ɦσα, An Phùng Tiên từ trên cao nhìn xuống, mà dĩ nhiên không cách nào nhìn trộm toàn cảnh hết hai иɦũ ɦσα.


- Đừng như vậy, tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, mau buông ra, tôi không muốn để cho Nhị Nhị nhìn thấy.
An Viện Viện giãy dụa cũng không kịch liệt, thân thể mềm mại vặn vẹo kéo theo hai luồng nhũ phong cao vót cùng nhau hoạt động, trái lại kich thích thần kinh An Phùng Tiên đến cực đại.


An Phùng Tiên muốn cưỡng ép hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia:
- Chúng ta có thể tìm một chỗ...
---Hết chương 52---