Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 51

- Bí mật gì?
Hiện tại cả Hạ Mạt Mạt đều bội phục Dụ Mỹ Nhân.
Dụ Mỹ Nhân lại là cười thần bí:
- Các cậu có muốn biết nữ bệnh nhân kia tên là gì hay không?
Bối Nhị Nhị như giống như điện giật:
- Nói mau.


Dụ Mỹ Nhân vừa định nói thì, An Phùng Tiên đã nói chuyện điện thoại xong, Dụ Mỹ Nhân vội vàng đem ngón trỏ dựng thẳng lên:
- Hư, An lão sư đến rồi, nếu muốn nghe, lại thêm một cái váy.
Bối Nhị Nhị một hơi thở ngăn ở ngực, thiếu chút nữa ngất đi.


Nói điện thoại cùng Bối Tĩnh Phương một phen, An Phùng Tiên đưa ra một điều kiện nhỏ, hắn muốn được dự chi trước một khoản tiền mặt.


Bối Tĩnh Phương đồng ý, hắn vốn là dự định đưa một khoản tiền cho An Phùng Tiên dưỡng sức, chỉ cần thân thể An Phùng Tiên tốt, trạng thái tốt, tinh thần tốt, vậy sinh ra tiểu hài tử liền khỏe mạnh, cho nên Bối Tĩnh Phương đồng ý cho An Phùng Tiên một khoản tiền, nhưng khi An Phùng Tiên đưa ra con số mười triệu thì, Bối Tĩnh Phương lại càng hoảng sợ, đây là một khoản tiền khổng lồ.


Bối Tĩnh Phương là người làm ăn, người làm ăn thích cò kè mặc cả, huống chi chuyện mượn giống còn không có đảm bảo gì mà đã vứt đi hẳn mười triệu, không hợp tình lý, cũng không phù hợp quy tắc trò chơi, cho nên Bối Tĩnh Phương đã từ chối, hắn nói tối đa chỉ trả trước cho An Phùng Tiên một trăm vạn ( triệu).


Nói thật đi, một trăm vạn đô la Hồng Kông đã không ít, nhưng đối với An Phùng Tiên mà nói, một trăm vạn đô la Hồng Kông căn bản không đủ để Tịch Ly chi tiêu tại nước Mỹ, cho nên An Phùng Tiên lần đầu tiên mặt dày tiếp tục cùng Bối Tĩnh Phương nói điều kiện, sau cùng, ba trăm vạn đô la ( tr) Hồng Kông đã được chuyển vào tài khoản của An Phùng Tiên, đổi thành Đô-la mỹ vẫn chưa tới 1 triệu đô, nhưng ít ra có thể để cho Tịch Ly đi nước Mỹ trị liệu rồi.


- An lão sư, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Hạ Mạt Mạt liếc mắt liền nhìn ra trên mặt An Phùng Tiên có vẻ hưng phấn.
An Phùng Tiên cũng không tị hiềm, sảng kɧօái giải thích:
- Một người bạn của tôi có thể đi nước Mỹ chữa bệnh, cho nên tôi hài lòng.
- Nhất định là bạn rất thân sao


Mặt Bối Nhị Nhị đen lại, mím mím cái miệng nhỏ nhắn.
- Đúng vậy, tốt lắm, bạn rất thân.
An Phùng Tiên đặt toàn bộ tinh thần để lái xe không có chú ý tới sắc mặt các thiếu nữ biến hóa.
- Bệnh gì mà khó chữa như vậy? Phải đi Mỹ mới được sao?


Dụ Mỹ Nhân nói rất có tính chất đại biểu, đây là vấn đề cả ba thiếu nữ đều muốn biết.
An Phùng Tiên thần tình cô đơn nhìn phía trước, đường đi bằng phẳng, nhưng hắn vẫn đem xe tốc giảm tới chậm nhất:


- Dù cho đi nước Mỹ cũng không nhất định có thể cứu sống, (đọc truyện tại MyTruyen chấm com) dù cho có thể cứu sống cũng không nhất định có thể trị hết, dù cho có thể trị hết cũng không cách nào như trước đây nữa, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ là bạn tốt của tôi...
Dụ Mỹ Nhân buồn bã nói:


- Xin lỗi, An lão sư...
An Phùng Tiên cười cười, chậm rãi tăng nhanh tốc độ xe:
- Thật chẳng biết tại sao, các em sao lại hỏi cái này?
Những người khác đều không lên tiếng, chỉ có An Phùng Tiên cười khổ.


Không biết là cố ý hay là vô tâm, nhà của Bối Nhị Nhị là điểm đến sau cùng của An Phùng Tiên trong cuộc hành trình hộ hoa.


Mợ Trương sớm đã chuẩn bị cơm nước ngon miệng, An Viện Viện mỹ lệ tuyệt luân mặc một bộ áo dây màu trắng liền thân đón chào, gợi cảm không dứt. Tuy rằng An Phùng Tiên sớm biết Bối Tĩnh Phương không có ở nhà, nhưng An Phùng Tiên vẫn là cho rằng Bối Tĩnh Phương là cố ý làm, mục đích chính là giúp An Viện Viện cùng An Phùng Tiên chế tạo cơ hội ở chung, khi An Viện Viện xấu hổ như thiếu nữ vậy mời An Phùng Tiên vào dùng cơm trưa thì, An Phùng Tiên vui vẻ tiếp nhận, ngắm nhìn bốn phía, nhà ăn trang nhã ấm áp so với căn ổ chó của hắn còn lớn hơn gấp đôi, rượu đỏ xứng mỹ nhân, An Phùng Tiên còn chưa có uống liền say, trong lúc giật mình, hắn cảm giác mình chính là chủ nhân của căn nhà đẹp đẽ này.


An Viện Viện thầm may mắn việc Bối Nhị Nhị hôm trước trong lúc ngoài ý muốn đã ngăn cản mợ Trương cùng An Phùng Tiên tằng tịu với nhau, thực tế là 2 người cũng chưa kịp giao hợp, chỉ chậm chút xíu nữa thôi… Nàng đã không chán ghét An Phùng Tiên nữa, chỉ cần An Phùng Tiên không có đem nam căn đâm vào lỗ tiện huyệt của mợ Trương, thì không coi là dơ bẩn, cho nên An Viện Viện tự mình rót rượu cho An Phùng Tiên, An Phùng Tiên thụ sủng nhược kinh, không biết khúc chiết trong đó, hắn còn cho là khuôn mặt mình ở trong mắt An Viện Viện tựa như Phan An, đẹp trai như soái ca.


- Nhị Nhị, con cũng uống một chút đi, chúng ta cùng nhau cảm tạ An lão sư.


An Viện Viện tự mình rót rượu cho mọi người, An Phùng Tiên cảm thấy rất bình thường, nhưng trên thực tế, An Viện Viện cực ít khi rót rượu cho người khác, không nói người ngoài, ngay cả rót rượu cho Bối Tĩnh Phương cũng là sự tình cực kỳ lâu trước kia.
- Oh, cảm tạ An lão sư.


Bối Nhị Nhị cử chỉ không cao quý thoải mái giống như An Viện vậy, nàng bắt lấy đế cốc, giơ ly rượu lên ùng ục một cái liền uống sạch toàn bộ, lau miệng, vùng xung quanh lông mày nhăn giống như một đoàn dây thừng:
- Khó uống, khó uống quá, không bằng mọi người uống rượu, con uống nước cam vậy?


An Phùng Tiên cười nói:
- Tốt, tôi uống rượu, lớp trưởng Bối Nhị Nhị uống nước cam, lão sư hi vọng lớp trưởng Bối Nhị Nhị học tập tiến bộ.
Cái miệng nhỏ nhắn của An Viện Viện khẽ nhếch, ngạc nhiên nhìn An Phùng Tiên cùng Bối Nhị Nhị hỏi:
- Làm lớp trưởng rồi?


Bối Nhị Nhị xấu hổ xấu hổ cười duyên:
- Đúng zị ohhh, sau này bạn học đều phải xưng hô với con là lớp trưởng đó.
An Viện Viện tâm hoa vui mừng:
- Vậy sau này con đi học không được ngủ trong giờ học ohhh.
Bối Nhị Nhị nháy mắt mấy cái:
- Vậy sau này mệt nhọc lắm a?


An Phùng Tiên biết An Viện Viện cực kỳ sủng ái Bối Nhị Nhị, hắn cũng muốn làm cho An Viện Viện vui, cho nên An Phùng Tiên suy nghĩ một chút:


- Sau này em nếu thấy mệt nhọc liền đến phòng làm việc của An lão sư ngủ, ngày hôm nay An lão sư mới vừa thay đổi một bộ sô pha lớn, thân là lớp trưởng, ở trong phòng học mà ngủ không tốt lắm.
Bối Nhị Nhị tinh khiết thuần nhất cười:
- Ahihi!
An Viện Viện ôn nhu nói:
- Còn không cảm tạ An lão sư.


Bối Nhị Nhị cũng học thanh âm nhõng nhẽo của mẹ mình:
- Cảm ơn An lão sư.
---Hết chương 51---