An Viện Viện né tránh trên dưới, không cẩn thận chạm vào cự vật nóng đang cương cứng, ngày hôm qua An Viện Viện đã biết cái thứ đồ đạc này mạnh mẽ cỡ nào, nàng rõ ràng nhớ kỹ mợ Trương phải dùng hai tay mới đủ nắm, mà cây gậy thịt cường hãn đó vẫn còn có một khúc đầu lộ ra bên ngoài. Sáng sớm nay đã tự an ủi, An Viện Viện thậm chí huyễn tưởng tới cây đồ đạc tráng kiện đó đâm thọc, đấu đá lung tung tại trong nhục huyệt của mình, nhưng bây giờ còn chưa được, An Viện Viện từ từ đau khổ cầu xin:
- Oh, An lão sư, cậu đâm vào tôi rồi, đừng như vậy mà.
- Viện Viện tỷ...
An Phùng Tiên không để ý vai bị đau, dùng sức ôm sát lấy An Viện Viện, An Viện Viện không còn chỗ né tránh, vùng cấm tam giác nhạy cảm dưới thân bị địa phương nhô lên kia không ngừng chống đối, ma sát, từng đợt ngứa ngáy tê dại truyền khắp toàn thân, An Viện Viện dần dần mất đi ý chí phản kháng...
- An lão sư, hãy buông vợ tôi ra...
Tiếng ho khan tục tằng truyền đến, Bối Tĩnh Phương ngoài ý muốn xuất hiện, An Phùng Tiên còn đang kinh ngạc, An Viện Viện đã chạy trối chết.
- Ha ha...
An Phùng Tiên nhàn nhạt cười khổ:
- Không nghĩ tới Bối tiên sinh sẽ trở về, thật là ngại.
- Không cần nói xin lỗi, An lão sư, cậu đi đi!
Bối Tĩnh Phương nhìn qua hơi mệt, An Phùng Tiên cũng không muốn nhiều lời cái gì, từ trong dục vọng tăng cao bỗng làm lạnh xuống, trong lòng hắn tràn ngập hoang mang, nhưng hắn không có khả năng hỏi thêm, bởi vì hắn biết Bối Tĩnh Phương nhất định sẽ giải thích.
Đi tới bãi đỗ xe, Bối Tĩnh Phương quả nhiên đuổi theo, nơi này im ắng không bóng người:
- Mợ Trương gọi điện thoại nói cho tôi biết, nói lão bà của tôi đang bị An lão sư đùa giỡn.
Bối Tĩnh Phương cười khổ không thôi:
- Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi không có khả năng bỏ mặc, không có biện pháp, tôi chỉ có thể trở về gấp, nếu như tôi không trở về, mợ Trương nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
An Phùng Tiên cho rằng đã hiểu rõ nguyên nhân Bối Tĩnh Phương trở về, nhưng An Phùng Tiên vẫn là sai rồi, Bối Tĩnh Phương tức giận hướng An Phùng Tiên hét ầm lên:
- Nguyên nhân tôi chân chính chạy về là, cậu không có khả năng làm việc này tại nhà tôi, đặc biệt ngay lúc có mặt nữ nhi của tôi ở nhà tôi, khiêu khích lão bà của tôi, hơn nữa trong nhà còn có mợ Trương.
An Phùng Tiên đột nhiên ý thức mình quả thật phạm vào sai lầm nghiêm trọng, sự sai lầm này chính là mình không có nhận rõ vai diễn của mình, tại trong trò chơi mượn giống, An Phùng Tiên chỉ có thể bị động mà tiếp nhận có điều kiện, hắn không có khả năng tùy tâm sở dục bắt lão công của người ta bỏ tiền ra mời người chơi vợ của hắn. Hắn chỉ có thể chờ vợ người ta đến thu lấy tinh trùng của hắn mà thôi, không hơn.
- Bối tiên sinh, tôi đã hiểu.
An Phùng Tiên cúi đầu, hắn biết đã cầm tiền của người ta, liền phải tuân thủ quy tắc trò chơi do người ta định ra.
- Cậu hiểu rõ là hay nhất, bất quá, một lần cuối cùng tôi phải nhắc nhở cậu, tôi yêu lão bà của tôi. Cậu chỉ cần làm cho lão bà của tôi kɧօái trá mà mang thai, cái khác cũng đừng suy nghĩ, nghĩ cũng chỉ là mơ tưởng. Giữa chúng ta chỉ là giao dịch, giao dịch này cậu rõ ràng, tôi rõ ràng, lão bà của tôi cũng vậy rõ ràng, nếu mà cậu quên đi thân phận của mình, làm ra sự tình thương tổn đến cảm tình cùng lợi ích của tôi, tôi sẽ cho cậu thịt nát xương tan, chết không có chỗ chôn.
An Phùng Tiên cảm giác thật sâu được bên trong lời nói của Bối Tĩnh Phương tràn ngập xơ xác tiêu điều, đây là chân chính tử vong uy hiế͙p͙, trong lòng An Phùng Tiên rùng mình:
- Xin lỗi Bối tiên sinh, sau này tôi nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình, Bối tiên sinh còn có điều gì phân phó không?
Bối Tĩnh Phương đưa cho An Phùng Tiên một chùm chìa khóa:
- Đây là chìa khóa ở khu Quảng Bình phủ tam kỳ, tòa nhà C phòng C918, nội thất bên trong đã trang hoàng đổi mới hết, cậu có thể lập tức dọn vào ở, tôi chọn cái chỗ này cho cậu vào ở, là muốn cho cậu dễ dàng tiếp cận lão bà của tôi hơn, dễ dàng đưa đón nữ nhi của tôi hơn, đương nhiên căn phòng này tương lai cũng thuộc về cậu luôn. Tôi tại phương diện trước rất tùy ý, chỉ cần tất cả thuận lợi, tôi sẽ sảng kɧօái trả thù lao cho ngươi, chỉ nhiều chứ không ít.
- Điểm ấy tôi tin tưởng không nghi ngờ, nhưng tôi còn có một cái vấn đề.
An Phùng Tiên đương nhiên tin tưởng thành ý Bối Tĩnh Phương.
- Cậu hỏi đi!
Sắc mặt Bối Tĩnh Phương hòa hoãn rất nhiều, hắn không muốn gây áp lực cho An Phùng Tiên, chí ít là hiện nay không được.
An Phùng Tiên lấy dũng khí:
- Vạn nhất phu nhân của ngài mang thai con gái thì sao?
Vẻ mặt Bối Tĩnh Phương âm trầm, hắn hơi suy tư một chút:
- Cậu yên tâm, đãi ngộ của cậu sẽ bất biến.
An Phùng Tiên trầm ngâm một hồi, hỏi:
- Ý tôi muốn nói, nếu như là con gái, ông có thể cho tôi nuôi con không?
Bối Tĩnh Phương trả lời rất dứt khoát:
- Không có khả năng, bởi vì chỉ cần vợ của tôi vừa mang thai, chúng ta liền đoạn tuyệt tất cả liên hệ.
An Phùng Tiên cảm thấy rất khiế͙p͙ sợ, nhưng ngẫm lại đây hết thảy cũng có thể trong kế hoạch của Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên lại cũng vô tâm hỏi tới:
- Được rồi! Vậy tôi đi trước.
Bối Tĩnh Phương nói:
- Ân, chờ một chút, cậu không cần đưa đón Bối Nhị Nhị, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi Châu Âu, thời gian đại khái nửa tháng, ngày hôm nay tôi chỉ muốn ở cùng người nhà, công tác của cậu liền bắt đầu từ ngày mai sao?!
- Tốt, chúc Bối tiên sinh công tác thuận lợi.
An Phùng Tiên cung kính gật đầu, hắn dường như đã bị khí thế của Bối Tĩnh Phương chấn nhiế͙p͙.
- Ta cũng chúc cậu tất cả thuận lợi, nhớ kỹ, đừng làm ra những chuyện để cho vợ yêu của ta tức giận.
Bối Tĩnh Phương vui mừng cười cười, trong mắt lại là châm chọc và miệt thị.
- Sẽ không...
Khởi động chiếc xe XK, An Phùng Tiên không quay lại nhìn Bối Tĩnh Phương, đã đồng ý kế hoạch mượn giống của Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên liền dự liệu được hậu quả phải chia lìa với cốt nhục của mình, thế nhưng là, từ sau khi nói chuyện cùng Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên biết, chính bản thân đã rơi vào trong một cuộc đánh bạc nhân sinh, bằng cảm giác, nếu mà An Viện Viện sinh ra nữ nhi, vậy tất cả bình thường, sinh hoạt như trước. Nếu mà An Viện Viện thực sự sinh ra một đứa con trai, vậy tiền tài, nhà ở cao cấp, siêu xe... Đều là thứ trong tầm tay, như vậy Bối Tĩnh Phương nhất định sẽ không bỏ qua cho An Phùng Tiên.
---Hết chương 53---