Hai mắt Dụ Mỹ Nhân nhìn trời:
- Ngày hôm qua, cái váy đó, tớ không thích.
Bối Nhị Nhị vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng lại không thể phát tác, cho nên nàng chỉ có thể nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi con cá thối này bằng những thủ đoạn tương tự đã lừa mười sáu bộ váy của tớ còn chưa đủ sao?
Dụ Mỹ Nhân cũng không phủ nhận:
- Biết rõ tớ lừa cậu, cậu còn cam nguyện mắc lừa, vậy phải trách cậu không qua nổi mê hoặc. Huống chi cậu có hơn bảy mươi bộ váy, mới lừa gạt cái hơn mười bộ thì tính cái gì? váy của tớ cùng Mạt Mạt cộng lại, cũng không hơn một nửa của cậu, tớ… tớ đây chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo.
- Xem như cậu lợi hại, là chiếc màu xanh biếc sao Sẽ cho cậu.
Bối Nhị Nhị thật hận không thể đem cái mũi đáng yêu của Dụ Mỹ Nhân cắn rớt xuống.
Đôi mắt đẹp của Dụ Mỹ Nhân sáng ngời, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Trên xe An lão sư có hai vị mỹ nữ được thầy liều mạng cứu ra, đúng hay không?
Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị nhìn nhau cười, Dụ Mỹ Nhân nói hai vị mỹ nữ đương nhiên là các nàng, cho nên bọn họ đều dùng sức gật đầu:
- Đúng.
Dụ Mỹ Nhân thần bí nói:
- Điều này nói rõ hai người các cậu tại trong lòng An lão sư còn trân quý hơn mạng của thầy, đưa hai vị nữ nhân trân quý về nhà thì, trên đường đi An lão sư lại đỗ xe đi thăm người bệnh nhân này, vậy thì có thể khẳng định người bệnh nhân này cũng không phải dạng tầm thường.
Bối Nhị Nhị liên tục gật đầu:
- Phân tích rất không sai, mời tiếp tục.
Dụ Mỹ Nhân hừ nhẹ một tiếng:
- Vừa rồi mọi người thấy Thảo Môi Tùng Cao kia, loại mứt này nam nhân không thích ăn, chỉ có nữ nhân mới thích ăn.
Bối Nhị Nhị có cảm giác hơi giống mình nghĩ, nói:
- Tớ cũng đã nghĩ vậy, cho nên tớ đoán đó là mẹ của An lão sư, hoặc là bà...
Dụ Mỹ Nhân châm chọc cười một tiếng:
- An lão sư nếu như là đi vấn an lão nhân nhất định sẽ tìm thời gian để chuyên đi, sẽ không trên đường đỗ xe, vạn nhất lão nhân lôi kéo An lão sư lải nhải nửa ngày, chúng ta chẳng phải là ở trong xe chờ nửa ngày? Thực sự là đồ đầu heo, rồi lại nói An lão sư đi thăm lão nhân, cũng chỉ mang một miếng Thảo Môi Tùng Cao nhỏ? Cho nên chúng ta giả thiết người nữ bệnh nhân này là em gái của An lão sư, nữ đồng sự, hoặc là bạn gái.
- Hừ.
Bối Nhị Nhị chua xót từ đầu đến chân.
- Đừng hừ, An lão sư có nhiều bạn gái, cậu ghen cũng vô dụng.
Dụ Mỹ Nhân nói trúng tim đen.
- Tớ không ầm ĩ với cậu, nói một chút vì sao vị nữ bệnh nhân này xinh đẹp?
Sắc mặt Bối Nhị Nhị tái xanh.
Dụ Mỹ Nhân yếu ớt than nhẹ:
- Bình thường em gái, nữ đồng sự, An lão sư tuyệt đối sẽ không đỗ xe trên đường, cho nên vị nữ bệnh nhân này nhất định là bạn gái của An lão sư. Các cậu quen biết An lão sư cũng không phải một ngày, hai ngày, bạn gái của thầy ấy có người nào là xấu đâu? Vô luận là Chu Sắc hay là Hình Ái Mẫn...
Hạ Mạt Mạt đột nhiên chen vào nói:
- Ân, Tạ Vân cùng Hân Lệ Na cũng vậy rất đẹp nha.
Bối Nhị Nhị xem thường:
- Tớ lại không cảm thấy các nàng đẹp gì cả, chí ít so với tớ thì kém xa, có đúng hay không?
Dụ Mỹ Nhân và Hạ Mạt Mạt ôm bụng cười duyên:
- Ha ha... Dù cho Bối Nhị Nhị cậu là Trầm Ngư Lạc Nhạn, bế nguyệt tu hoa, là tiên tử trên trời, hay là tuyệt đại mỹ nữ trên thế gian cũng vô dụng, hiện tại cậu còn chưa phải là bạn gái của An lão sư nha!
Bối Nhị Nhị mặt đỏ lên, cũng vậy bất chấp tất cả, chu miệng liền nói: …
- Nhanh, nhanh!
Nhưng lời mới vừa nói ra, liền cảm giác mình quá mê trai, không hề có vẻ rụt rè của nữ nhân, nàng lập tức đổi giọng:
- Ý tớ là bảo Cá cá mau nói đi, vì sao vị nữ bệnh nhân này quen biết cùng An lão sư thời gian rất lâu?
Dụ Mỹ Nhân một bên ôm cái bụng nhỏ mà cười, một bên tiếp tục phân tích:
- Vẫn là bởi vì khối Thảo Môi Tùng Cao kia, kỳ thực Thảo Môi Tùng Cao rất bình thường, nếu mà hai người quen biết thời gian quá ngắn, khả năng đối với những thứ thức ăn thông thường này không có ấn tượng gì, chí ít ấn tượng không sâu.
Bối Nhị Nhị lại liên tục gật đầu:
- Tớ hiểu rồi, Thảo Môi Tùng Cao nhất định như... Như cái gì vật đính ước vậy đó, có ý nghĩa đặc thù có đúng hay không?
Dụ Mỹ Nhân cảm thấy ngoài ý muốn:
- Không sai.
Bối Nhị Nhị nhất thời đắc ý:
- Vậy tại sao nói thân thể bạn gái An lão sư không tốt?
Dụ Mỹ Nhân bĩu môi:
- Tớ sức ăn không lớn, nhưng loại Thảo Môi Tùng Cao này tớ cũng có thể ăn năm khối. An lão sư chỉ lấy một khối đi cho bệnh nhân, vậy ý nghĩa bệnh nhân ăn không hết nhiều như vậy, hoặc là căn bản là ăn không được.
Nói đến đây, mọi người đột nhiên đều trầm mặc không nói, đều có tâm tư. Trong lòng Bối Nhị Nhị càng là chua xót đến khó chịu, nghĩ không ra An lão sư còn có người quan tâm, không biết vị nữ bệnh nhân này là ai, trong lòng phiền não, thấy trên mặt Dụ Mỹ Nhân một bộ thờ ơ, trong lòng vô cớ tức giận lên:
- Nghĩ không ra Cá cá bằng một khối Thảo Môi Tùng Cao, liền phân tích ra nhiều thứ như vậy, thật đáng sợ, quá âm hiểm, chúng ta hay là cách xa nàng một chút đi.
Dụ Mỹ Nhân cười lạnh một tiếng:
- Đem váy đưa cho tớ, các cậu muốn cách bao xa cũng không quan hệ.
Bối Nhị Nhị giận điên lên:
- Hừ, tớ len lén cắt vài lỗ trên váy rồi cho cậu.
Hạ Mạt Mạt cũng đột nhiên tâm tình không tốt, thấy Bối Nhị Nhị rất không nói lý, nàng nhịn không được cau mày một cái:
- Nhị Nhị, tớ thế nào cảm giác cậu mới âm hiểm vậy?
Vô luận Hạ Mạt Mạt ở trong trường học hay là ở ngoài, trong ba người đều tương đương với chị cả, nàng trách cứ tự nhiên rất có phân lượng, Bối Nhị Nhị thấy thế, lập tức ủy khuất giải thích:
- Ai nha! Người ta chỉ cố ý chọc giận cá thối nha, nàng gạt tớ nhiều váy như vậy, có nhánh nào bị rách đâu?
Dụ Mỹ Nhân thấy Bối Nhị Nhị ủy khuất, nhanh chóng an ủi:
- Ân, điểm ấy thì Nhị Nhị có thể tin được, cho nên tớ sẽ đem một bí mật nói cho các cậu biết.
---Hết chương 50---