Đừng xem Bối Nhị Nhị bình thường lười nhác, nếu như chọc giận tới nàng, thì cũng là thuộc dạng dã man chứ chả đùa, chỉ thấy nàng binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, một miệng đấu với 2 mồm cũng không có rơi xuống hạ phong, tài hùng biện lẻo mép khiến An Phùng Tiên xem cuộc chiến cũng lấy làm kỳ lạ, còn nghe nói cả ngày hôm nay Bối Nhị Nhị cũng không có ngủ trong lớp lần nào, An Phùng Tiên càng là ngạc nhiên mừng rỡ. Là chức vụ trưởng lớp mới khích lệ nàng? Hay là sức mạnh của ái tình trong truyền thuyết đây? An Phùng Tiên âm thầm buồn cười: Tiểu cô nương mới mười lăm tuổi kia biết cái gì là ái tình?
Mà khi xưa An Phùng Tiên và Tịch Ly như keo như sơn, Tịch Ly cũng không phải mới mười bốn tuổi sao?
Nghĩ đến Tịch Ly, An Phùng Tiên lại một trận đau lòng, hắn cùng với Tịch Ly vừa không có hứa hẹn, càng không có nghĩa vụ, nhưng Tịch Ly xảy ra ngoài ý muốn sau đó, An Phùng Tiên không chút do dự gánh chịu trách nhiệm chiếu cố Tịch Ly. Bán nhà để kiếm tiền chữa bệnh cho nàng, Hướng Cảnh Phàm đã nói đầu An Phùng Tiên có vấn đề, mà Hướng Cảnh Ny lại đối với hành động đó của An Phùng Tiên vô cùng tán thưởng, nói An Phùng Tiên là một người nam nhân chân chính, tin tưởng Tịch Ly dù hôn mê tại trên giường bệnh cũng có nhận biết, An Phùng Tiên giải thích làm vậy dù là xung động trong tức thời, nhưng hắn tuyệt không hối hận.
- Ai ai ai! An lão sư, chúng ta về nhà không phải là đi đường này à nha.
Dụ Mỹ Nhân ầm ĩ ít nhất, phát hiện lộ trình có sai lầm.
- Ta biết, lão sư chỉ là tiện đường đi đưa ít đồ cho người ta, thật là, lẽ nào An lão sư sẽ lừa đem bán ba người các em sao?
- Lừa bán một cô là tốt rồi.
Tình yêu của Bối Nhị Nhị biểu hiện ra càng ngày càng lộ liễu, ầm ĩ nửa ngày, nàng cư nhiên mặt không đỏ, không thở mạnh nữa.
An Phùng Tiên nửa buồn nửa vui, Bối Nhị Nhị công khai tỏ tình, An Phùng Tiên đương nhiên hưng phấn, nhưng nếu như bởi vậy đánh mất hai tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc còn lại, An Phùng Tiên tuyệt đối không tình nguyện. Nam nhân đều có lòng tham, An Phùng Tiên cũng không dám tùy tiện tiếp nhận Bối Nhị Nhị tỏ tình, hắn nhạy bén mà nói sang chuyện khác:
- Các em nghe cho kỹ đây, trong khoảng thời gian này ngoại trừ Dụ Mỹ Nhân bạn học ra, hai người các em tạm thời cũng không nên đi dạo phố, xem phim, đua xe... vân vân. Dù thể nào cũng phải ở nhà không được đi ra khỏi cửa, đi học cũng không được ra khỏi trường.
Hạ Mạt Mạt mạnh mẽ nhíu mày:
- Ô, vậy không buồn bực chết hay sao?
An Phùng Tiên thở dài:
- Buồn bực chết cuối cùng vẫn tốt hơn so với bị người ta chém chết, đúng hay không? Buồn bực chết còn có thể bảo trì xinh đẹp, người bị chặt chết, toàn thân huyết nhục không rõ, không có cái mũi, không có lỗ tai, ruột lòi từ trong bụng ra, kết quả ruột cũng bị cắt, bên trong còn có cứt...=))
- A...
Bối Nhị Nhị bưng hai tai thét ầm lên, sắc mặt Hạ Mạt Mạt tái nhợt.
An Phùng Tiên nở nụ cười, đối phó ba vị thiếu nữ đơn thuần khó bảo này, nhất thiết phải dùng thủ đoạn phi thường.
- Ở trong xe chờ tôi một chút, tôi đi mua chút thuốc trị thương.
Dừng xe tại trước cửa bệnh viện xong, An Phùng Tiên chém gió với các mỹ nữ, hắn dĩ nhiên không phải đi lấy thuốc trị thương, mà là đi đưa cho Tịch Ly thứ nàng thích ăn nhất - Thảo Môi Tùng Cao (một loại mứt trái cây).
Cho dù không siêu xe XK, An Phùng Tiên cũng vậy thường xuyên đến thăm Tịch Ly, mỗi lần tới đều mang theo Thảo Môi Tùng Cao mà Tịch Ly thích ăn nhất, An Phùng Tiên hi vọng một ngày nào đó sau khi Tịch Ly tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là Thảo Môi Tùng Cao.
Bệnh viện đa khoa, khoa chấn thương chỉnh hình, phòng đặc trị, một thân thể nhỏ xinh bị băng bó bao thành kén như xác ướp ai cập.
Bác sĩ Phương là một nam tử trung niên, hắn dùng ánh mắt thương xót nhìn 3 vạn đồng trong tay An Phùng Tiên, nói bốn chữ:
- Như muối bỏ biển.
An Phùng Tiên gật đầu:
- Tôi biết.
Bác sĩ Phương thở dài:
- Dùng điều kiện của bệnh viện chúng ta, hi vọng bệnh nhân còn sống chỉ có hai mươi phần trăm, chúng tôi hi vọng thân nhân bệnh nhân hãy mau mang bệnh nhân đi tới nước Mỹ trị liệu, tranh thủ tại trước khi các khí quan của bệnh nhân chưa suy kiệt nghiêm trọng, hãy trị liệu tốt nhất, nếu mà bỏ lỡ thời cơ, vậy thì cơ hội thì càng mong manh.
An Phùng Tiên gật đầu:
- Tôi đã hiểu rõ, xin Bác sĩ Phương giúp một tay, đem khối Thảo Môi Tùng Cao này đặt ở bên cạnh bệnh nhân, cảm tạ!
Bác sĩ Phương đáp ứng.
Đi ra bệnh viện, An Phùng Tiên bấm điện thoại cho Bối Tĩnh Phương:
- Bối tiên sinh, sau khi cân nhắc thận trọng, tôi đồng ý với đề nghị của ngài...
Thấy An Phùng Tiên đang gọi điện thoại, Dụ Mỹ Nhân sâu kín hỏi:
- Các ngươi tin tưởng An lão sư là tới nơi này lấy thuốc sao?
Hạ Mạt Mạt cong lên cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Một hồi nói đi tặng đồ cho người ta, một hồi nói đi lấy thuốc trị thương, trước sau mâu thuẫn, ngu ngốc mới tin tưởng lời hắn nói.
Bối Nhị Nhị lớn tiếng nói:
- Tớ không phải là ngu ngốc!
Dụ Mỹ Nhân lại hỏi:
- Vậy An lão sư tới nơi này rốt cuộc là làm cái gì?
Hạ Mạt Mạt trả lời ngay:
- Đương nhiên là thăm người bệnh.
Bối Nhị Nhị lớn tiếng nói:
- Hơn nữa còn là nữ bệnh nhân.
Dụ Mỹ Nhân gật đầu, sâu kín thở dài:
- Không sai, bệnh nhân này đúng là nữ, tuổi còn rất trẻ cũng rất xinh đẹp, nàng cùng An lão sư nhất định đã quen biết thời gian rất lâu, nếu như tớ không có đoán sai, trạng huống thân thể của nàng nhất định thật không tốt, thậm chí không thể ăn gì.
- Cái gì?
Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị đều thất kinh, Hạ Mạt Mạt nhìn Dụ Mỹ Nhân như nhìn người điên vậy:
- Cá cá, cái này cũng có thể đoán được sao? Cậu không có sốt chứ Nếu mà sốt, thì vô bệnh viện khám luôn đi chụy.
Dụ Mỹ Nhân chán nản nói:
- Tớ không sốt, lúc trước các cậu không phải cũng đã đoán đúng sao?
Bối Nhị Nhị nhịn không được lớn tiếng hỏi:
- Thối cá cá, thừa nước đục thả câu sao? Nói mau, vì sao người nữ bệnh nhân này tuổi còn rất trẻ, rất đẹp? Vì sao nàng và An lão sư quen biết đã rất lâu? Vì sao thân thể nữ bệnh nhân đó không tốt? Vì sao nữ bệnh nhân đó không thể ăn cái gì?
Hạ Mạt Mạt cũng trừng mắt chờ đợi, chờ Dụ Mỹ Nhân giải thích.
---Hết chương 49---