An Phùng Tiên cuống quít mà hết nhìn đông tới nhìn tây, lo lắng bị người khác phát hiện.
Lan Tiểu Nhân giận dữ:
- Em còn không sợ, anh sợ cái gì?
- Anh... Không có sợ.
An Phùng Tiên đương nhiên sợ, hắn sợ chết mẹ. Vội vàng mở cửa phòng ra, sau đó Lan Tiểu Nhân lắc mình mà vào, một mùi thơm thấm người bay vào trong mũi An Phùng Tiên.
- Thật chịu không nổi lão vô lại đó, hắn cư nhiên lại muốn mê gian em, cái lão súc sinh này.
Mới vừa đóng cửa lại, Lan Tiểu Nhân liền phẫn nộ mắng to, An Phùng Tiên cuống quít kiểm tra cửa sổ có đóng hay chưa, đêm hôm khuya khoắc, một chút thanh âm cũng sẽ truyền rất xa, hắn vẫn chưa muốn công khai đắc tội với hiệu trưởng Ân vào lúc này.
- Thằng già súc sinh này...
An Phùng Tiên cũng tức giận thốt ra:
- Ngày hôm nay lão súc sinh đó lấy danh nghĩa chia phòng KTX(ký túc xá), thiếu chút nữa đã xoạc Vương Tuyết Nhung rồi.
- Em thật sự muốn giết lão súc sinh này.
Lan Tiểu Nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Anh biết.
- Ngứa...
Chủ nhân nốt ruồi son kiều kiều biếng nhác mà lật cả người lại, vừa vặn ngọc thể lõa lồ ngang dọc tại trước mặt An Phùng Tiên, đầu иɦũ ɦσα non mềm tiên diễm vừa lúc đang ở dưới môi An Phùng Tiên, hắn cúi đầu, rất chuẩn xác mà ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα, ʍút̼̼̼ một cái, miệng lưu hương thơm.
- Chờ vết thương của anh lành hẳn, em lại dày vò anh cho đã đời.
Lan Tiểu Nhân mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, hướng An Phùng Tiên phát sinh khiêu khích.
Có thương tích trong người, An Phùng Tiên cũng không dám quá mạnh mẽ, hắn một bên xoa vuốt cặp nhũ phong đầy đặn, một bên chế nhạo:
- Tối hôm qua em giằng co không đủ hay sao, trách không được hiệu trưởng lại sợ em.
Lan Tiểu Nhân phút chốc vươn cánh tay ra, vặn lỗ tai An Phùng Tiên:
- Em đã nói nhiều lần rồi, sau này đừng nhắc tới tên súc sinh kia, từ năm năm trước em đã không có để cho tên súc sinh kia chạm vào em dù chỉ một cái, cơ thể của em chỉ thuộc về anh thôi.
An Phùng Tiên há miệng:
- Nhân tỷ, anh sẽ không đề cập tới nữa, đau chết mất.
Lan Tiểu Nhân mắng nhẹ:
- Miệng anh thối quá à.
Nàng lật cả người qua, vểnh ra cặp mông tròn cực kỳ trắng và khêu gợi cùng sống lưng trơn tuột, gợi cảm bày ra không bỏ sót chút nào.
An Phùng Tiên vỗ một cái đét lên cặp mông tối hôm qua đã đè ra doggy cho sướng, rồi từ trên giường nhảy xuống, mặc vào quần áo chỉnh tề, còn không quên cười một cái thật tươi:
- Nhân tỷ ngoan, anh phải đi làm, đợi lát nữa em cẩn thận một chút, đừng để cho người ta nhìn thấy.
Lan Tiểu Nhân phát sinh giọng mũi nói mê:
- Ân, em lại ngủ một hồi nữa, anh nhớ kỹ phải thay băng đó.
Trước khi ra cửa, (đọc truyện tại MyTruyen chấm com) An Phùng Tiên nhịn không được quay đầu lại nhìn nữ nhân nằm ở trên giường, trên sống lưng của nàng có một viên nốt ruồi son tiêu hồn, có người nói nữ nhân như vậy có thể mang đến vận khí tốt cho nam nhân, mười lăm năm trước, hiệu trưởng Ân đoạt được Lan Tiểu Nhân, vẫn vận may không ngừng.
Hôm nay, An Phùng Tiên dường như cũng may mắn liên tục.
Mới vừa đến phòng làm việc của giáo viên, An Phùng Tiên liền thấy trường học phát tin báo: Thông qua giáo ủy hội nghiên cứu, đề cử, cục giáo dục thành phố phê chuẩn, tiên sinh An Phùng Tiên sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm lớp 11A trường THPT Bắc Loan.
- Ba ba... bốp… Các thầy giáo tổ lịch sử vỗ tay chúc mừng An Phùng Tiên, An Phùng Tiên trịnh trọng nói một câu:
- Cảm ơn mọi người, hôm nào lại mời ăn cơm nhé.
Sau đó nhanh chóng chạy tới phòng cứu thương, nhân viên y tế trường học Hướng Cảnh Ny đã kết thúc kỳ nghỉ phép vừa định giúp An Phùng Tiên thanh lý vết thương, thân ảnh lả lướt của Bối Nhị Nhị liền xuất hiện ở cửa phòng cứu thương, trong tay nàng còn cầm một hộp thủy tinh chứa sinh tố trái cây.
An Phùng Tiên sửng sốt, dĩ nhiên có một cổ xúc động không giải thích được:
- Sinh tố trái cây thực sự ăn ngon sao?
Bối Nhị Nhị không nói gì thêm, nàng ngượng ngùng đem sinh tố trái cây đưa đến tay An Phùng Tiên, rồi nhanh chân liền chạy. Hướng Cảnh Ny cảm thán nói:
- Hình như luôn luôn có nữ sinh tặng đồ cho anh?
An Phùng Tiên mở hộp ra, xuất ra một khối trái cây hương khí mê người bỏ vào trong miệng:
- Em nói sai rồi, phải nói, hình như luôn luôn có nữ sinh xinh đẹp tặng đồ cho anh.
Hướng Cảnh Ny một bên giúp An Phùng Tiên tẩy trừ vết thương, một bên châm chọc:
- Nam nhân mà quan tâm tới bề ngoài nữ nhân đều là lũ nông cạn!
An Phùng Tiên cười khẽ:
- Lời này đi nói với anh cô đi, hắn mới thật sự là nông cạn, cô chưa gặp những nữ nhân bên cạnh hắn rồi, mỗi người đều như mấy cô nàng...
Một tiếng ho khan rất nặng vang lên, từ ngoài phòng cứu thương bỗng đi vào một nam nhân thân hình cao lớn, người đàn ông này đương nhiên là Hướng Cảnh Phàm, hắn cư nhiên dùng một khối Thảo Môi Tùng Cao đổi lấy nguyên hộp sinh tố trái cây trong tay An Phùng Tiên:
- Hướng Cảnh Ny, sau này cô phải nhớ kỹ, người nói xấu sau lưng người khác mới chính thức là nông cạn.
Thấy Thảo Môi Tùng Cao, An Phùng Tiên tâm tình trở nên ác liệt:
- Nghe trộm người khác nói chuyện thì không nông cạn, chỉ là đê tiện mà thôi.
Hướng Cảnh Ny mở trừng hai mắt:
- Hai người các anh vừa gặp mặt đã ầm ĩ, có mệt hay không a? Theo em thấy, Hướng Cảnh Phàm và An Phùng Tiên đều nông cạn.
Có lẽ quá mức dùng sức, lúc băng bó thì, Hướng Cảnh Ny đã động vết thương ở vai An Phùng Tiên.
An Phùng Tiên nhịn không được kêu to:
- Ôi chao... Đại tiểu thư của tôi, tôi là nông cạn, nhưng vết thương cũng không cạn, xin cô nhẹ tay một chút.
---Hết chương 43---