Hướng Cảnh Phàm một bên nhấm nuốt sinh tố trái cây, một bên khiêu khích:
- Anh xong đời rồi! Trên đời này không ai dám nói em gái tui già.
An Phùng Tiên sắc mặt đại biến, nhưng lời đã ra khỏi miệng, muốn thu cũng về cũng không được, chỉ có thể vội vàng xin lỗi:
- Ai... Hướng Cảnh Ny tiểu thư, tôi trịnh trọng xin lỗi em, anh sai rồi, ôi chao, ôi chao, em dứt khoát giết anh đi!
- Ha ha...
Hướng Cảnh Phàm cười to.
Hướng Cảnh Ny bỗng nhiên sắc mặt buồn bã:
- Còn cười? Tịch Ly ngày hôm qua thiếu chút nữa liền cứu không được, hiện tại thân thể của nàng càng ngày càng kém, em thực sự thật lo lắng.
An Phùng Tiên thống khổ thở dài:
- Thầy thuốc kia nói như thế nào?
Hướng Cảnh Ny nói:
- Bác sĩ chủ trị nói, nếu mà mau chóng đi qua Mỹ(American) tới bệnh viện chỉnh hình ở California trị liệu có lẽ có cơ hội.
Hướng Cảnh Phàm thở dài lắc đầu:
- Ở chỗ này đã tốn nhiều tiền như vậy, lại đi qua bên Mỹ trị liệu, vậy sẽ tốn rất nhiều tiền đó, mà...
- Linh...
Tiếng chuông vào học vang lên, An Phùng Tiên đứng lên, nắm chặt nắm tay:
- Coi như là cần rất nhiều tiền nữa cũng phải đi, mấy ngày nữa có lẽ anh sẽ có biện pháp.
Hiệu trưởng Ân đang đi chung quanh dò xét, xa xa nhìn chăm chú vào An Phùng Tiên từ phòng cứu thương đi ra, bao nhiêu năm nay, chỉ cần An Phùng Tiên ở trong trường học, khứu giác của hiệu trưởng Ân sẽ linh mẫn như chó săn vậy, chuẩn xác mà tìm được hắn. Lan Tiểu Nhân cả đêm đều chưa có về nhà, hiệu trưởng Ân hầu như có thể khẳng định, cô vợ xinh đẹp của mình lúc này đang ngủ ở trong nhà An Phùng Tiên, có lẽ tối hôm qua còn bị thằng chó chết kia nện cho lên bờ xuống ruộng, uống bao nhiêu tinh dich͙ của nó. Nhưng hắn không dám lộ ra, bởi vì cái giá để lộ ra chính là để cho toàn trường chế giễu hắn bị cắm sừng à =))
Thế nhưng là cục tức này quá khó nhịn xuống, là nam nhân đều không cho phép người đàn bà của mình bị người khác nện, đặc biệt là tên chó chết An Phùng Tiên này, vừa nghĩ tới âm huyệt tuyệt vời của Lan Tiểu Nhân bị An Phùng Tiên chơi cho sưng đỏ lên, toàn thân hiệu trưởng Ân liền tràn ngập lửa giận.
Lửa giận đang thiêu đốt, hiệu trưởng Ân liều mạng cầu khẩn: An Phùng Tiên, mày hãy nhanh lấy một nữ nhân làm vợ đi ! Tốt nhất là một nữ nhân thật xinh đẹp, như vậy tao mới có thể hảo hảo trả thù mày, tao có một trăm loại thủ đoạn trả thù mày. Đáng tiếc Tịch Ly quá ngốc nghếch, bằng không tao đã sớm cho mày nếm thử tư vị vợ mình ngoại tình, ha ha... Tao không lo lắng trả thù mày không được, tao có rất nhiều thời gian, nếu mà không có đoán sai, hiện nay nữ nhân An Phùng Tiên mày thích nhất định là Dụ Mỹ Nhân, ha haa...(Tịch Ly bị thương như vậy cũng là do lão hiệu trưởng làm, những chương sau mình sẽ nói rõ hơn)
- An lão sư, vết thương khá hơn chút nào không? Nếu mà còn chưa khỏi, thì xin nghỉ, nghỉ ngơi thật tốt.
Đứng ở cửa phòng học lớp 11A , hiệu trưởng Ân cười he he chờ đón An Phùng Tiên.
- Vết thương thế nhỏ ấy không tính là cái gì, nện… à nhầm.. nghỉ ngơi cả đêm qua rồi, tôi đã lập tức sinh long hoạt hổ. Ố hố hố… An Phùng Tiên mặt mày hớn hở, tiếng ɖâʍ gọi rên rỉ của Lan Tiểu Nhân phảng phất vẫn còn lẩn quẩn bên tai…
Sắc mặt hiệu trưởng Ân đỏ như đít khỉ táo bón… Hiệu trưởng Ân tất nhiên nhận ra ý vị thâm trường trong lời An Phùng Tiên nói, lòng hắn như bị kim thép mạnh mẽ đâm nhói một cái, cơ thể cứng ngắc, trong đôi mắt tam giác phụt ra ra hàn mang tàn nhẫn:
- Vậy là tốt rồi, hi vọng An lão sư trên cương vị công tác mới hết lòng vì công việc, dục Tài vô số.
An Phùng Tiên khiêm tốn nói:
- Cảm ơn hiệu trưởng, cảm tạ giáo ủy hội tín nhiệm đối với tôi, tôi sẽ tận lực làm tốt công việc.
Hiệu trưởng Ân đột nhiên hỏi:
- Được rồi, Tịch Ly đã tỉnh lại sao?
An Phùng Tiên phiền muộn mà lắc đầu:
- Còn không có, hơn nữa tình huống càng ngày càng không xong, hi vọng trường học có thể càng nhiều hơn trợ giúp đối với Tịch Ly cung cấp, dù sao Tịch Ly đã từng là học sinh giỏi của trường chúng ta.
Hiệu trưởng Ân dáng vẻ rất đắn đo:
- Chúng ta biết gia đình Tịch Ly tình huống không tốt, thế nhưng là trường học không có có nghĩa vụ gánh chịu tiền chữa bệnh, chúng ta dù sao cũng là trường học, không phải là ngân hàng, từ khi giáo tổng vụ tài trợ cho Tịch Ly tiền chữa bệnh, đã vượt mức nghiêm trọng, cộng thêm chi phí tháng này, tổng cộng cao tới 50 vạn NDT(nhân dân tệ), còn không bao gồm tiền quyên góp của thầy trò toàn trường.
- Hiểu rõ, hiểu rõ.
An Phùng Tiên không muốn nói cái gì thêm. Hiệu trưởng Ân nói không sai, đã tốt nghiệp trung học, Tịch Ly ở bên ngoài trường xảy ra việc ngoài ý muốn, trường học quả thực không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, có thể tài trợ 50 vạn tiền chữa bệnh, này đã ái tâm cống hiến có một không hai trong lịch sử THPT Bắc Loan.
Một thời điểm vốn khiến tâm tình thư sướng, bởi vì tin tức xấu của Tịch Ly mà phá hủy, An Phùng Tiên tâm sự nặng nề, đi vào phòng học đang lang lảnh tiếng đọc sách, An Phùng Tiên càng thêm hoài niệm thời kì cùng Tịch Ly chung đụng, hắn vĩnh viễn quên không được kiều đồn của Tịch Ly, mỹ đồn(mông) vừa tròn vừa vễnh ấy có thể thoải mái mà làm cho An Phùng Tiên tại trong 3 phút doggy đạt tới cao trào. An Phùng Tiên không hiểu Tịch Ly vì sao phải tự vẫn, muốn tự sát cũng không phải chọn trường hợp như vậy nha! Huống chi An Phùng Tiên tuyệt đối không tin Tịch Ly vốn tính khí nóng nảy sẽ tự sát, nhưng Tịch Ly đúng là bị phát hiện dưới vách núi, toàn thân nàng mười tám chỗ xương gãy...
Ai! Phải biết chân tướng, chỉ có chờ Tịch Ly tỉnh lại hơn nữa, thế nhưng là, Tịch Ly sẽ tỉnh lại sao?
Trong lớp có năm mươi học sinh, nam sinh hai mươi tám người, nữ sinh hai mươi hai người, tuy nói nữ sinh tại nhân số ít hơn so với nam sinh, nhưng nữ sinh tuyệt đối cường thế, trái lại để cho nam sinh thành quần thể yếu thế, nguyên nhân trong này ngoại trừ lớp 11A là nơi tập trung mỹ nữ toàn trường ra, then chốt chính là nữ sinh có 1 người đứng đầu cường hãn — Hạ Mạt Mạt.
Hạ Mạt Mạt tại THPT Bắc Loan có rất nhiều danh hiệu: Phó chủ tịch Hội học sinh, đội trưởng đội đá cầu, đội trưởng đội nữ bơi lội, MC quốc dân trường học, hoa hậu giảng đường thứ ba mươi chín của THPT Bắc Loan, đệ nhất đùi đẹp THPT Bắc Loan từ trước tới nay ….
Cho nên, Hạ Mạt Mạt có rất nhiều đặc quyền: Có thể mang giày cao gót, không hạn chế tóc dài ngắn cuốn thẳng, có thể mặc quần tất, có thể chạy xe máy, thậm chí có thể mang điện thoại lên lớp dùng.
Bất quá, sau khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của An lão sư, Hạ Mạt Mạt le lưỡi, lặng lẽ đem điện thoại di động trên bàn học tắt nguồn, bỏ vào túi sách.
Vì sao cả lớp lại sợ hãi ánh mắt ôn nhu của An lão sư?
Bởi vì một khi An lão sư để mắt tới một vị bạn học thì, nhãn thần sẽ đặc biệt ôn nhu, bạn học bị để mắt tới sẽ cảm thụ được chuyện bi thảm nhất thế gian, chớ bao giờ để bị An lão sư để mắt tới. An lão sư cuối cùng sẽ không ngừng tìm vị bạn học này gây phiền phức, phạt đứng, phạt chạy, phạt chép bài, đi thăm hỏi gia đình... Lợi hại nhất là hai chiêu sau cùng: Quét nhà cầu và luyện đứng tấn.
---Hết chương 44---