Bối Tĩnh Phương trang nghiêm mà nhìn về phía trước:
- Đừng nói những lời vô ích này, bởi thời gian cấp bách, hiện tại phải xem ý tứ của An lão sư, ta chân thành mà hi vọng An lão sư có thể đáp ứng, về phần điều kiện, còn có thể thương lượng lại.
An Phùng Tiên lắc đầu:
- Sự tình long trời lở đất như vậy, tôi không có khả năng ngay lập tức trả lời cho ngài, xin Bối tiên sinh cho phép tôi suy nghĩ một chút.
Bối Tĩnh Phương phảng phất rất hài lòng với biểu hiện của An Phùng Tiên, nếu mà An Phùng Tiên cự tuyệt thì rất không bình thường, thế nhưng nếu mà An Phùng Tiên lập tức đồng ý vậy cũng không bình thường, đối mặt với quyết định trọng đại, một người nhất định sẽ cân nhắc nhiều hơn, Bối Tĩnh Phương cảm thấy An Phùng Tiên suy nghĩ tỉnh táo, hắn cũng tin tưởng con trai sinh ra sẽ không ngu đần:
- Đó là đương nhiên, cơ mà tôi quả thực không có thời gian chờ nữa, mấy ngày nữa tôi sẽ đi công tác trên toàn thế giới, cho nên ngày mai tôi sẽ chờ câu trả lời cuối cùng của thầy.
An Phùng Tiên đồng ý, một buổi tối đủ để cân nhắc cái sự kiện kinh thiên động địa này, hắn rất thích khiêu chiến:
- Tốt, vậy tôi xuống xe đây.
Bối Tĩnh Phương đem một chai LAFITE đưa tới:
- Ân, được rồi, chai rượu đỏ này tặng cho thầy.
An Phùng Tiên cung kính đưa hai tay tiếp nhận, luôn miệng nói tạ ơn:
- Cảm ơn Bối tiên sinh.
Đêm đã khuya, vốn THPT Bắc Loan an tĩnh lại tăng thêm một phần yên tĩnh, sau khi cáo biệt cùng Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên một mình đi đến ký túc xá giáo viên, trên con đường đá im ắng chỉ có tiếng bước chân của An Phùng Tiên cùng tiếng gió thu thổi rì rào. An Phùng Tiên thật không ngờ ở trong lúc khó khăn, chính bản thân dĩ nhiên gặp được một cái cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.
Không phải là nằm mơ chứ vết thương trên vai trái An Phùng Tiên còn hơi đau đớn một chút, cho nên hắn khẳng định mình không phải là đang nằm mơ.
Nhưng trong này hết thảy có điều gì kỳ hoặc không? Đối mặt chuyện tốt từ trên trời giáng xuống như vậy, An Phùng Tiên vốn cẩn thận một chút, sinh ra nghi ngờ, đây có phải là một cái bẫy hay không? Có thể gặp phiền phức hay không? Nhưng nghĩ đến phương dung tuyệt thế của An Viện Viện, An Phùng Tiên liền nhiệt huyết sôi trào, nếu như có thể cùng An Viện Viện mây mưa, leo lên đỉnh vu sơn, vậy thì còn sợ cái đéo gì nữa, dù là cái bẫy hắn cũng muốn đâm đầu vào, sợ gì?
Nghĩ tới đây, tâm tình An Phùng Tiên nhất thời thư sướng, cước bộ bước nhẹ nhàng, hắn đi tới nhà của Đinh lão sư, từ cửa sổ lộ ra ánh đèn, Đinh lão sư hiển nhiên còn chưa ngủ.
- Ôi chao, là An lão sư à, mau mời vào.
Mới trời lập thu, Đinh lão sư đã mặc áo khoác lông mao giữ ấm.
- Ha ha, tôi không vào đâu, quấy rối chị dâu và hài tử nghỉ ngơi không tốt a, tôi tới biếu thầy chai rượu, sau này nếu tôi còn có rượu ngon, sẽ mang tới cho Đinh lão nữa nhé.
An Phùng Tiên đem chai rượu đỏ mà Bối Tĩnh Phương đưa cho hắn tặng cho Đinh lão sư, hắn phải cảm tạ vị lão tiền bối tổ lịch sử này thật tốt.
Đinh lão sư kinh tĩnh đến cực điểm:
- Ai, An lão sư thật là khách khí, ngày hôm qua anh tặng bình bối nhĩ... Bối nhĩ... kia… - Bối Nhĩ Lạp Đồ.
Đinh lão sư đem ánh mắt đều cười thành một đường may:
- Đúng đúng đúng, cậu tặng bình Bối Nhĩ Lạp Đồ này thực sự là rượu ngon a! Tôi mới uống một chén nhỏ liền luyến tiếc uống nữa, giờ cậu lại tặng, tôi... Tôi thực sự thật ngại lắm à nha.
An Phùng Tiên khẽ cười một tiếng:
- Đinh lão sư đừng khách khí, ngày hôm nay nếu không phải là anh giúp tôi đối phó với Hạ Mạt Mạt, vậy tôi liền gặp rắc rối rồi, hiện tại những nữ sinh này càng ngày càng khó chơi, tôi lại không dám đắc tội các nàng, cho nên ngày hôm nay lại phải đến cảm tạ Đinh lão sư đó.
Đinh lão sư mạnh mẽ gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy! Tôi ngay từ đầu cũng kỳ quái Bối Nhị Nhị trước tìm cậu, sau đó Hạ Mạt Mạt lại tìm ta hỏi cậu lúc trước ở địa phương nào, thì ra các nàng muốn tìm cậu xin nghỉ, ai, những tiểu thư có tiền này luôn muốn vui chơi, thật khó dây dưa, tôi ngày hôm đó liền làm theo ý An lão sư, một mực chắc chắn khẳng định An lão sư ở trong phòng làm việc soạn bài, không đi đâu cả.
An Phùng Tiên mặt mày hớn hở:
- Ha ha, cảm tạ Đinh lão sư, không quấy rầy nữa, tôi cũng phải đi về nghỉ ngơi đây.
Đinh lão sư ôm chặt lấy bình rượu đỏ, nói:
- Tốt, An lão sư đi thong thả, cảm ơn cậu nhé.
Rời khỏi nhà của Đinh lão sư, An Phùng Tiên đã muốn cười, hắn xin nghỉ với hiệu trưởng thì liền quyết định phủ nhận từng phát sinh quan hệ đen tối cùng Vương Tuyết Nhung, bởi vì An Phùng Tiên cân nhắc đến liền dùng Bối Nhị Nhị thông minh, Hạ Mạt Mạt giảo hoạt, hơn nữa Dụ Mỹ Nhân tỉnh táo, các nàng ba vị tiểu mỹ nữ nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp đi thăm dò chứng thực lời của mình, vì để che lấp, An Phùng Tiên tìm được nhân chứng duy nhất, vị chứng nhân này chính là Đinh lão sư, kẻ mang kính mắt thật dày, lại thích nhất uống rượu, An Phùng Tiên chỉ đưa ra một lọ Bối Nhĩ Lạp Đồ, tất cả phiền phức liền giải quyết dễ dàng.
- An lão sư.
Thanh âm mềm mại từ phía sau An Phùng Tiên bay tới, dọa cho An Phùng Tiên vừa định mở cửa phòng hoảng sợ vãi tè ra, hắn xoay người lại, đã thấy một người nữ nhân diễm lệ vô song đứng lặng tại cửa thang máy, người nữ nhân diễm lệ vô song này ăn mặc không nhiều lắm, tại trong đêm thu hàn ý bức người rất dễ dàng nhiễm lạnh.
Nữ nhân diễm lệ này tên là Lan Tiểu Nhân, là vợ của hiệu trưởng Ân. Năm năm trước, trong một lần liên hoan tại nhà hiệu trưởng Ân, An Phùng Tiên đã say rượu, xông vào phòng tắm của nhà hiệu trưởng Ân, Lan Tiểu Nhân đang ở trong phòng tắm vừa vặn không có khóa cửa… Ngày hôm sau, hiệu trưởng Ân liền phát hiện An Phùng Tiên cùng Lan Tiểu Nhân tại trong gian phòng cách vách ôm nhau mà ngủ, thân thể hai người đều tя͢ần ͙tя͢uồng, ƈôи ȶhịȶ của An Phùng Tiên lại vẫn còn cứng ngắc cắm ở trong huyệt Lan Tiểu Nhân. Hiệu trưởng Ân tức giận vô cùng, ngoại trừ muốn An Phùng Tiên bồi thường hai vạn nhân dân tệ ra, chỉ có thể mắng chửi vài câu, nhưng ba ngày sau, Lan Tiểu Nhân lại đem hai vạn đó trả về cho An Phùng Tiên.
Từ đó về sau, hiệu trưởng Ân đối với An Phùng Tiên hận thấu xương, mà An Phùng Tiên vốn áy náy, đối với hiệu trưởng Ân tất cung tất kính, không có biện pháp khác, trở thành người nhu nhược trước mặt hắn.
Đồng thời, An Phùng Tiên cũng rơi vào lưới tình ôn nhu của Lan Tiểu Nhân mà không cách nào tự kìm chế, cho đến khi An Phùng Tiên và Tịch Ly yêu nhau cuồng nhiệt, sau đó mới dần dần xa lánh Lan Tiểu Nhân. Cho nên, An Phùng Tiên thật không ngờ Lan Tiểu Nhân sẽ đến.
- Sao em lại đến đây?
An Phùng Tiên trợn to tròng mắt, vội vàng đem Lan Tiểu Nhân ôm vào trong ngực, Lan Tiểu Nhân bỗng cảm động, đôi mắt đẹp của nàng trở nên ngập nước:
- Mở cửa nhanh nha, em lạnh quá.
- Lạnh cũng không biết mặc nhiều quần áo một chút.
---Hết chương 42---