Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 16

Bối Nhị Nhị thẹn quá hóa giận:
- Chính là tiên hạ thủ vi cường đó, hừ! Từ nay về sau, An lão sư chính là của tớ.


Những lời này rất rõ ràng cho thấy sự cảnh cáo đối với Dụ Mỹ Nhân, là ý nói, An lão sư đã là “vật trong bàn tay” của Bối Nhị Nhị nàng, người khác nghìn vạn lần đừng hòng cướp đi, quả nhiên giảo hoạt.


Dụ Mỹ Nhân đương nhiên biết rõ ý tứ của Bối Nhị Nhị, nàng không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.
Hạ Mạt Mạt bĩu môi:
- Vậy lỡ An lão sư không thèm để ý tới cậu thì sao nè?
Bối Nhị Nhị lần này đã giận thật:


- Hạ Mạt Mạt... Cái váy kia cậu đừng mơ nữa.
Hạ Mạt Mạt hướng Bối Nhị Nhị ném một cái xấu xí mị nhãn:
- Vậy tớ sẽ méc An lão sư, nói Bối Nhị Nhị là một con mắm thúi zú bự xấu tính, không giữ lời hứa.
- Á...
Bối Nhị Nhị thét lên một tiếng chói tai, hung dữ nhào về phía Hạ Mạt Mạt.


Cửa phòng ngủ của Dụ Mỹ Nhân bị đẩy ra, Dụ Mạn Đình cười duyên đi đến, nàng chẳng những không buồn ngủ, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp còn có một tầng đỏ ửng, trên người nàng đã được khoác thêm một cái áo khoác mỏng, nhưng cũng không cách nào che khuất đi vóc người khêu gợi kia:


- Nói cái gì mà vui vẻ như vậy, cho Dụ nương nghe một chút được không?
Hạ Mạt Mạt le lưỡi:
- Ai ui, Nhị Nhị, cậu gọi lớn tiếng như vậy, đánh thức Dụ tỷ tỷ kìa, cậu xong đời rồi!
Bối Nhị Nhị cũng lộ ra xấu hổ:


- Xin lỗi, Dụ nương, không không không, hay vẫn gọi là Dụ tỷ tỷ đi, xin lỗi Dụ tỷ tỷ.
Dụ Mạn Đình dĩ nhiên vẻ mặt nghịch ngợm, hay là bởi vì nàng vẫn còn giữ tính trẻ con, mới có thể thanh xuân thường trú:


- Không có việc gì, Dụ nương, à, không không, Dụ tỷ tỷ không ngủ được, muốn đến tham gia náo nhiệt, các con có hoan nghênh hay không nha?
Bối Nhị Nhị rất là hưng phấn:
- Hoan nghênh, bất quá, trước tiên con hỏi Dụ tỷ tỷ, nhung hươu là cái thứ gì, có thể cho thầy của chúng con ăn được không?


Dụ Mạn Đình sửng sốt, nhất thời cười tươi như hoa:
- Cái gì? Khanh khách... Tại sao phải cho lão sư ăn?
Bối Nhị Nhị rất nghiêm túc mà nói cho Dụ Mạn Đình:


- Bởi vì tối hôm nay, giáo viên lịch sử của chúng con đã mạo hiểm cứu tính mạng của tụi con, máu trên người Mạt Mạt chính là của Thầy ấy đó ạ.
Dụ Mạn Đình thất kinh:
- Cái gì? Nhanh nói cho Dụ nương xảy ra chuyện gì.


Bối Nhị Nhị đang hăng hái, nàng không thấy khát nước, cũng không cảm thấy mệt mỏi rã rời, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, lại thao thao bất tuyệt thuật lại chuyện xảy ra buổi tối, đã có một lần diễn thử trước với Dụ Mỹ Nhân, lúc này nói lại tiếp càng thêm thuận buồm xuôi gió, lưu loát thông thuận, bất tri bất giác lại thêm tăng không ít tình tiết hấp dẫn, làm cho Dụ Mạn Đình nghe được thần tình choáng váng, cảm xúc phập phồng, đối với An Phùng Tiên đã có hảo cảm vô cùng.


Thẳng đến nửa tiếng sau, Bối Nhị Nhị mới nói xong, Dụ Mạn Đình lúc đó mới hồi phục tinh thần lại:
- Lần trước, mẹ đã nghe nói về vị An lão sư này, ở bến đò sông bạch thủy gặp nguy không loạn, cứu hơn mười bạn học trong lớp các con đúng không?


- Đó là chuyện ở học kỳ trước, bởi vì chuyện này mà về sau An lão sư được bình chọn là giáo viên ưu tú toàn quốc đó ạ, bạn học cả lớp chúng con đều rất thích và tín nhiệm thầy ấy. Chúng con đều hạ quyết định trong lòng, có chuyện gì thì đi tìm An lão sư.


Mắt Dụ Mạn Đình sáng lên:
- Trách không được các con lại tìm An lão sư, mà không phải tìm ba ba mẹ hay là cảnh sát. Ai, An lão sư của các con thực sự là người tốt, các con đi học ở trường này ta cũng an tâm.
Hạ Mạt Mạt đảo một vòng hai mắt, bỗng giảo hoạt nói:


- A di, ngươi nếu người muốn giúp cá cá tìm ba ba mà nói, hãy tìm nam nhân như An lão sư vậy, a! Hay là dứt khoát tìm An lão sư lun cho rùi ạ.
- Ôi, Mạt Mạt con thật là, có thể nào nói bậy như vậy chứ?


Dụ Mạn Đình nhất thời dở khóc dở cười, mà Bối Nhị Nhị liền tức giận, nàng nghiến răng nghiến lợi đề nghị với Dụ Mạn Đình:
- Dụ tỷ tỷ, Mạt Mạt sợ ngứa nhất, chúng ta cùng nhau cho nàng biết thế nào là ngứa có được hay không?
Dụ Mạn Đình ngầm hiểu:


- Ừm, Dụ nương cũng đang có ý đó.
Hạ Mạt Mạt sắc mặt đại biến:
- Ô oa, Mạt Mạt sai rồi, Mạt Mạt xin lỗi tỷ tỷ, muội muội mà...
Bối Nhị Nhị cười lạnh một tiếng:
- Hối hận đã không kịp rồi, để tớ lên trước.


- A... Ha ha... A... Ha ha... Ai cứu mạng với... Con sai rồi... Dụ nương... Người cứu mạng a... Ha ha...
Đêm đã khuya, trăng lên rồi hạ, trong nhà Dụ Mỹ Nhân vẫn còn phiêu đãng hoan thanh tiếu ngữ, các nàng dĩ nhiên thức trắng đêm không ngủ.


Một đêm ngủ không ngon, tinh thần đương nhiên là uể oải, nhưng Vương Tuyết Nhung vẫn đang mỹ lệ động nhân, nàng mặc một chiếc áo màu lam nhạt cùng một cái quần dài bó sát người đi ra cửa. Ngẫm lại tối hôm qua thật vất vả đợi được trượng phu đi công tác trở về, vốn nàng kỳ vọng được mây mưa một phen, không thể nói là hưởng thụ, nhưng thỏa mãn nhu cầu sinh lý vẫn là nhất định phải có, không nghĩ tới lão chồng mình ăn uống no say liền lăn ra ngủ, còn ngủ như lợn chết vậy, Vương Tuyết Nhung dù cho nghĩ hết tất cả biện pháp như: sóc, mài, bu", ʍút̼̼̼… dùng hết mọi thủ đoạn, cũng không thể làm cho cái thứ đồ đạc mềm nhũn kia của lão già cứng lên.


Aizz, tháng này còn bết bát hơn so với tháng trước, mới có làm một lần, mà còn như đi tàu siêu tốc, cuộc sống về sau làm sao sống đây? Vương Tuyết Nhung cơ hồ là nín một bụng ức chế đi làm.


- Hố hố, cô giáo Vương Tuyết Nhung, đã đến rồi à! Có muốn đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút không?