Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 15

Dụ Mạn Đình nhíu mày một cái:
- Nhanh cởi ra, để ta giúp con giặt sạch, ngày mai là có thể mặc, ai nha, thật là ghê quá.


Đều là nữ nhân, Hạ Mạt Mạt cởi áo khoác da, lộ ra vóc người mạn diệu, bên trong nịt ngực màu trắng bằng tơ tằm, cặp nhũ phong vừa tròn vừa lớn trắng muốt, rất có phong phạm hào nhũ, Dụ Mạn Đình cũng khó dời đi ánh mắt, mặt Hạ Mạt Mạt đỏ lên, nghịch ngợm hôn một cái lên mặt Dụ Mạn Đình:


- Cảm ơn Dụ nương, sau này con gọi người là Dụ tỷ tỷ có được hay không?
Dụ Mạn Đình vui sướng không dứt:
- Còn chưa có ăn đường phèn mà miệng đã ngọt như vậy, hừ...


Thừa dịp ba thiếu nữ ăn tổ yến, Dụ Mạn Đình ở trên nhà trong phòng thờ lén lút đốt 3 nén nhang, trong miệng nói lẩm bẩm gì đó, nàng nhìn thấy máu ngoài ý muốn, trong lòng nàng luôn khó chịu, đốt một chút hương, cũng là cầu bình an trong lòng.


Đêm đã khuya, trong căn phòng hương khuê của Dụ Mỹ Nhân trong vẫn náo nhiệt như cũ không gì sánh được, Dụ Mạn Đình hiểu rõ ba thiếu nữ một chỗ, tự nhiên có vô số chủ đề, nàng không muốn quản nữ nhi quản quá nghiêm, tiểu hài tử muốn trò chuyện liền trò chuyện cho đủ sao?!


Nhưng Dụ Mạn Đình không có ai trò chuyện, tịch mịch đã thành thói quen, ngay cả mất ngủ cũng đã thành thói quen, nếu thực sự không ngủ được cũng có biện pháp, đó chính là cái lược nhỏ. cái lược nhỏ làm bằng sừng màu lục, cái chuôi hình vòng tròn, dài cỡ hai ngón tay, răng lược khá dày, loại răng lược này chỉ có hai cái công dụng.


Một là chải tóc, mái tóc dài của Dụ Mạn Đình rất suôn mềm, không cần loại răng lược này, nàng cũng chưa bao giờ bị xơ tóc, cho nên cái lược chất sừng này còn có diệu dụng khác, có một cái địa phương mềm mại, Dụ Mạn Đình thỉnh thoảng cần chải vuốt các sợi một chút, chỗ kia chẳng những mềm mại, còn thần bí, mẫn cảm, bình thường lại ôn nhuận ẩm ướt, hơi chạm đến sẽ chỉ là suối chảy róc rách. Vì đề phòng cảm lạnh, Dụ Mạn Đình chuẩn bị nhiều loại nội y để phòng khi cần thay đổi, nàng là người thích chưng diện, nội y thiế͙p͙ thân đều là màu sắc sặc sỡ, đẹp không sao tả xiết.


- Ừm...


Tiếng rên rỉ trong trẻo cao vút của Dụ Mạn Đình quanh quẩn phòng ngủ, phòng ngủ của nàng không lớn, nhưng chiếc giường rất mềm, rất lớn, mỹ nhân nằm trong đó càng làm cho vóc người nhỏ xinh của Dụ Mạn Đình trở nên điềm đạm đáng yêu, không có bao nhiêu nữ nhân muốn đem một thanh chuôi lược bằng chất sừng bỏ vào âm huyệt mềm mại của bản thân, tuy rằng ma sát qua lại cũng có thể khơi mào dục vọng, nổi lên chút kɧօái cảm, nhưng nếu so sánh với vật kia của nam nhân, thực sự kém quá xa, chí ít không có khả năng quên hết tất cả mà hưởng thụ.


- Ừm...


Lược thâm nhập vào, khẽ xoay xoay, thịt nhụy xoay theo, ɖâʍ dịch đã tràn lan, dính vào cỏ dại um tùm. Không cần bỏ đi xiêm y, áo ngủ mỏng tanh vốn là như có như không, dính một chút nước bọt vẽ loạn ở vị trí đầu иɦũ ɦσα, là có thể đơn giản thấy rõ đầu иɦũ ɦσα dựng đứng, nếu mà dùng ngón tay xoa vài cái, cảm giác sẽ tới, Dụ Mạn Đình xoa hơn mười lần, lại miết nhẹ vài cái, sớm đã thần trí mê ly, chiếc chuôi lược tròn ma sát nhanh hai cái nữa, nàng hừ nhẹ một tiếng, nhất thời đã mềm mại vô lực.


Đêm càng khuya, tiếng nói chuyện vui sướng sát vách mơ hồ truyền đến, các nàng lại đâu biết được bên này buồn khổ?
Ba cô nàng xinh đẹp lúc này chỉ có một đề tài chung, đó chính là An Phùng Tiên.


- Cá cá, cậu không biết An lão sư lợi hại thế nào đâu, hắn trái một quyền bên phải một quyền, đem đám rùa đen Vương bát đản đánh cho hoa rơi nước chảy...


Bối Nhị Nhị tái hiện tình cảnh An Phùng Tiên giao thủ cùng thủ hạ của Văn Dương, nàng càng nói càng kich động, cuối cùng dứt khoát tay chân bay múa, dường như nàng chính là An Phùng Tiên vậy, trong quá trình này tránh không được thêm mắm thêm muối, nói chung là nước miếng tung bay, cực kỳ hưng phấn. Hạ Mạt Mạt tận mắt nhìn thấy còn nghe mà kinh tâm động phách, Dụ Mỹ Nhân liền càng không cần phải nói, trong bàn tay của nàng tất cả đều là mồ hôi.


Dụ Mỹ Nhân có chút ít lo lắng:
- Vậy... An lão sư bị thương có nghiêm trọng không?
Bối Nhị Nhị hơi dẩu cái miệng nhỏ nhắn:


- Cũng không tính là rất nghiêm trọng, ngày mai tớ về nhà sẽ mang mật gấu, lộc nhung, nhung hươu, nhân sâm, thập toàn đại bổ… cho An lão sư, để cho thầy ấy bồi bổ thân thể, vừa rồi ở bệnh viện, mặt An lão sư tái nhợt trông thật đáng thương, ai! Tớ thật muốn trời mau sáng một chút nè.


Hạ Mạt Mạt như có điều suy nghĩ:
- Nhị Nhị, tớ... Tớ nghe nói nhung hươu hình như không phải là dùng để bổ thân thể.
Bối Nhị Nhị lộ ra ánh mắt khinh bỉ:
- Cậu thì biết cái gì? Mẹ tớ hàng ngày liền nói ba ăn nhung hươu, tớ đã hỏi mẹ rồi, nàng nói là để cho ba bổ thân thể.


Khuôn mặt Hạ Mạt Mạt bỗng ửng đỏ, nàng cả ngày cùng nam nhân lăn lộn đua xe, tự nhiên biết Bối Nhị Nhị dạng khuê phòng tiểu thư chưa thành thục này am hiểu không nhiều lắm:
- Đúng là bổ thân thể, nhưng không phải là bổ thân thể bình thường, mà là bổ cái chỗ kia.
Bối Nhị Nhị lắc đầu thở dài:


- Mạt Mạt, cậu nhất định là bị sợ choáng váng rồi, lời nói không có mạch lạc.
Hạ Mạt Mạt nhịn không được cười:
- Khanh khách...
Bối Nhị Nhị giận dữ:
- Thối Mạt Mạt, cậu cười cái gì?
Hạ Mạt Mạt càng muốn cười lớn, nhịn không được ở trên giường ôm bụng lăn ra cười:


- Tớ rất muốn biết An lão sư ăn xong dáng vẻ sẽ như thế nào, hì hì...
Bối Nhị Nhị không hiểu ra sao:
- Dù sao cũng tớ mặc kệ, An lão sư muốn ăn cái gì, ta sẽ mua cái đó cho hắn ăn.


Bối Nhị Nhị nào biết đâu rằng, nàng vừa miêu tả cảnh hành động mãnh liệt vừa rồi, đã lưu lại trận trận rung động trong lòng Dụ Mỹ Nhân, nàng vẫn không cười, bởi vì nàng có tâm sự nặng nề, đối với An lão sư, người đã sờ hết thân thể mình, hôn mình, nàng đã sinh ra một tia ỷ lại không rõ. Dụ Mỹ Nhân từ nhỏ không có phụ thân, cho nên nàng vẫn hy vọng có thể được một nam nhân thành thục quan tâm và bảo hộ, An Phùng Tiên cũng rất thành thục. Dụ Mỹ Nhân thầm nghĩ: An lão sư dũng mãnh phi thường như vậy, hắn nhất định có thể bảo vệ người mẹ đáng thương của mình.


Hạ Mạt Mạt nhìn Dụ Mỹ Nhân một chút, đột nhiên biểu tình cổ quái nói:
- Ai, chỉ sợ cậu mua cái gì cho An lão sư ăn, cũng chưa chắc An lão sư sẽ ăn.


Nói xong, Hạ Mạt Mạt vừa cười, nàng nằm ngửa ở trên giường thở dốc, bộ ngực cao vót phập phồng, bởi không có mang áo ngủ, nàng giống như Bối Nhị Nhị, chỉ có thể mặc yếm của Dụ Mỹ Nhân, nhưng các nàng đều đầy ắp hơn Dụ Mỹ Nhân, cho nên có vẻ yếm rất chặt, kỳ thực nhũ phong của ba người lớn nhỏ thoạt nhìn đều không khác biệt lắm, chỉ là Bối Nhị Nhị bình thường ăn mặc gợi cảm, mọi người nghĩ lầm иɦũ ɦσα của nàng là lớn nhất trong ba đóa hoa hậu giảng đường.


Bối Nhị Nhị sắc mặt rất khó nhìn:
- Mạt Mạt miệng chó không mọc được răng ngà, tớ chỉ là sùng bái An lão sư, về phần An lão sư có ăn hay không... Mắc mớ gì tới cậu?
Hạ Mạt Mạt buồn cười:


- Ừm, sùng bái đổi thành luyến ái, xem ra Bối đại mỹ nhân của chúng ta là muốn tiên hạ thủ vi cường rùi oh.