Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 17

Hiệu trưởng Ân có chút hưng phấn, đã mấy ngày lão không tâm sự riêng với Vương Tuyết Nhung, sáng sớm hôm nay hắn đã chờ sẵn ở con đường mà Vương Tuyết Nhung nhất định phải đi qua, hắn lại canh thời gian vô cùng tốt, không cần chờ bao lâu, hắn đã thấy Vương Tuyết Nhung, nhưng khi thấy sắc mặt nàng không tốt, vẻ hưng phấn của Hiệu trưởng Ân đã biến mất rất nhanh.


- Vào phòng làm việc của ông làm gì?
Vương Tuyết Nhung khẩu khí quả nhiên rất cao, tuy rằng ngoài miệng hỏi Hiệu trưởng Ân, nhưng trong lòng nàng sớm đã hiểu rõ mục đích Hiệu trưởng Ân gọi nàng đi tới phòng làm việc của hắn, cái tên ngu ngốc, hèn mọn này thực sự là sắc tâm mãi không chết.


Vương Tuyết Nhung có đôi khi thật hận chính bản thân, vì một phần phúc lợi của trường học, vấn đề đãi ngộ, nàng thỉnh thoảng sẽ biểu lộ một chút đen tối đối với Hiệu trưởng Ân, tỷ như đong đưa ỏng ẹo, tán tỉnh liếc mắt đưa tình,… Hiệu trưởng Ân đương nhiên sẽ dây dưa lấy nàng không ngừng, cho nên lời đồn xấu về nàng đã tràn khắp trường, nhưng thực ra Vương Tuyết Nhung và Hiệu trưởng Ân vẫn chưa có phát sinh bất luận quan hệ gì vượt qua đồng sự.


- Ngồi chơi một chút thôi, thấy em tâm tình không tốt, có phải là có tâm sự gì không? Có chuyện gì, nói cho đại ca, đại ca giúp em giải quyết. É.. hé hé!


Hiệu trưởng một mực chú ý tới cặp mông của Vương Tuyết Nhung, vô luận là từ mặt bên hay là chính diện, cặp mông của Vương Tuyết Nhung đều mỹ cảm vô cùng, rất tròn rất vểnh, không có nửa điểm nhão hay xệ. Tuy rằng nàng đã là mẹ một con, nhưng vóc người không có biến dạng chút nào, giống như 20 năm trước, ngực to mông vểnh, body chữ S.


- Tui không có gì để nói cả, phiền quá.
Vương Tuyết Nhung chán ghét ánh mắt Hiệu trưởng Ân.
- Chờ một chút đã, sắp tới ký túc xá dành cho giáo viên sẽ được khỏi công xây, anh muốn nghe nghe ý kiến của em, nếu mà đến lúc đó phòng tốt đã chia hết cho người ta, em cũng đừng trách anh à nha!


Hiệu trưởng Ân lộ ra nụ cười quỷ dị.
- A, vấn đề này sao, em phải trao đổi cùng hiệu trưởng đáng kính kỹ một chút, ừm, đi ngay bây giờ sao?
Vương Tuyết Nhung vẫn quyết định đến phòng hiệu trưởng ngồi một chút, hôm nay có nhà ở chẳng khác nào có của quý.
Hiệu trưởng Ân vội vàng cười theo:


- Hiện tại đi là hay nhất, vừa mới bắt đầu tiết tự học, cách giờ lên lớp còn xa.
- Vậy được rồi!


Vương Tuyết Nhung miễn cường tươi cười, dù cho là giả, cũng là mẫu đơn nỡ rộ, mặt ngọc mày ngài, khiến Hiệu trưởng Ân đều nhìn ngây người. Hắn nghĩ thầm: Vương Tuyết Nhung làm cô giáo quả thực lãng phí.


Vết thương ở vai dường như càng lúc càng có xu thế nghiêm trọng, bởi vậy An Phùng Tiên đang tìm Vương Tuyết Nhung, bởi vì Vương Tuyết Nhung không chỉ là một cô giáo dạy Anh văn, mà còn là một người y tá xuất sắc từng làm việc tại hội Chữ thập đỏ, phòng y tế của trường học vừa vặn đóng cửa để bảo trì, trong phòng cứu thương không có ai, An Phùng Tiên lại không thích đi bệnh viện, được người khác chỉ điểm, An Phùng Tiên mới vội vã đi tìm Vương Tuyết Nhung.


- Oa, vai của An lão sư làm sao vậy?
Lưu lão sư của tổ Anh ngữ nhìn thấy vết thương của An Phùng Tiên lại càng hoảng sợ.
- Tối hôm qua bị đụng xe thím ợ.
An Phùng Tiên ngó trái nhìn phải:
- Cô Vương đâu rồi? Trong Phòng cứu thương không có ai, tôi muốn nhờ cô Vương hỗ trợ xem vết thương một chút.


- Vừa rồi tôi còn thấy Vương lão sư nói chuyện phiếm cùng hiệu trưởng ở hành lang, hẳn là đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng sao?!
Lưu lão sư thuận lợi chỉ đường.
- Cảm ơn anh nha!
Thân thể An Phùng Tiên bỗng biến đổi, dường như dấu hiệu có nóng rần lên.


Phòng làm việc của hiệu trưởng Ân trong sáng sủa sạch sẽ, trên bàn làm việc rộng lớn để một tòa mô hình kiến trúc được dựng tinh xảo, ngay phía trên mô hình có một hàng chữ: Mô hình tỷ lệ 1:100 - công trình KTX dành cho GV của Trường THPT Bắc Loan.


Nhìn mô hình xa hoa tráng lệ, Vương Tuyết Nhung liền tràn ngập kỳ vọng, Hiệu trưởng Ân bỗng sáp lại gần thân thể của nàng:


- Dự án xây ký túc xá lần này, cục giáo dục chỉ cho phép xây tám tầng, mỗi tầng có 6 căn hộ, tổng cộng chỉ có bốn mươi tám căn, trừ đi năm căn cho gia đình quân nhân, còn dư lại bốn mươi ba căn sẽ do trường phân phối cho 62 giáo chức chính thức cùng với 7 giáo viên đã về hưu. Người nhiều cháo ít, làm dâu trăm họ a!


- Thật khó cho Hiệu trưởng Ân, Hiệu trưởng Ân công tác bận rộn, còn phải kiêm dạy luôn môn môn giáo dục công dân của Cố lão sư, thật khiến cho người ta xúc động. Cũng không biết Hiệu trưởng Ân đã quyết định phương án phân phối chưa?


Vương Tuyết Nhung không có né tránh Hiệu trưởng Ân sáp lại, bởi vì Hiệu trưởng Ân nói là tình hình thực tế, Vương Tuyết Nhung tuy rằng tuổi đã không nhỏ, nhưng nàng là giáo viên tay ngang, từ một nhân viên y tế chuyển sang làm cô giáo cũng mới 13 năm, cho nên tư lịch còn thấp, dù cho cuối cùng cũng được phân phòng ở, cũng chỉ có thể đạt được mấy căn hộ thiếu ánh sáng mặt trời, diện tích nhỏ hẹp, ở tầng thấp.


- Thông qua hội khuyến học hiệp thương, đặc biệt đi qua tôi tỉ mỉ thẩm tra sau đó, chúng ta đã có phương án sơ bộ. Rất đáng tiếc a! Lần này tạm thời không có chỗ cho cô Vương, cô Vương lão sư còn phải chịu khó ở ký túc xá cũ mấy năm vậy, đợt xây mới ký túc xá tiếp theo, tôi sẽ cân nhắc Vương lão sư nhé.


Hiệu trưởng Ân cơ hồ đã đem thân thể tựa vào trên người Vương Tuyết Nhung, chỗ đũng quần kia đã bạo trướng cứng rắn, sắp chen vào giữa cái mông căng tròn của Vương Tuyết Nhung.


Vương Tuyết Nhung nổi giận, lời Hiệu trưởng Ân vừa nói giống như ngũ lôi oanh đỉnh vậy, tuy nói phòng cũ vẫn có thể ở, nhưng so sánh với phòng mới, quả thực chính là ổ gà so với Phượng sào. Vương Tuyết Nhung không nghĩ tới, chính bản thân thậm chí ngay cả tư cách được chia phòng cũng không có, nàng lập tức ý thức được, muốn thay đổi phương án phân phối nhà KTX cũng chỉ có thể cầu tới Hiệu trưởng Ân, Hiệu trưởng Ân sẽ hỗ trợ sao?


Vương Tuyết Nhung rất do dự, vật kia cọ vào cặp mông càng ngày càng rõ ràng, hầu như đã đâm đến vùng cấm của nàng, hiện tại nhất định phải ngăn lại, thế nhưng, ngăn lại Hiệu trưởng Ân càn rỡ cũng chẳng khác nào bỏ qua phòng ở mới, làm sao bây giờ?


Thấy Vương Tuyết Nhung trầm mặc không nói, Hiệu trưởng Ân hưng phấn không thôi, hạ thể hắn sưng lên đã hoàn toàn đâm vào khe đít của Vương Tuyết Nhung. Vùng cấm vốn mẫn cảm chịu thêm một trận tê dại ngứa ngáy đã làm thức tỉnh nàng, dưới cơn thịnh nộ, khẩu khí của Vương Tuyết Nhung dị thường nghiêm khắc:


- Hiệu trưởng Ân, đừng như vậy, anh hơi quá đáng.


- Cô giáo Vương, em cũng biết anh không quá phận, Tổ sinh vật, Tổ tiếng Trung có mấy nữ lão sư trẻ đẹp tìm anh giúp nhiều lắm, các nàng đều tuổi còn trẻ, đẹp lại không tiếc bỏ ra, nhưng anh còn chưa có đáp ứng các nàng đâu, bởi vì mỗi căn phòng ở đều tranh đoạt kịch liệt vô cùng, nhưng mặc kệ cạnh tranh có kịch liệt bao nhiêu, chỉ cần anh ra một cái quyết định, vậy thì em Vương liền có thể sở hữu một căn hộ của mình rồi, em có thể tùy ý chọn vị trí căn mà em hài lòng nhất.


Hiệu trưởng Ân giang hai cánh tay, từ phía sau Vương Tuyết Nhung chặn ngang ôm chặt lấy cô, đừng xem Hiệu trưởng Ân béo như con lợn, nhưng hai cánh tay rất có lực, Vương Tuyết Nhung giãy dụa vài lần cũng không cách nào giãy ra, cũng có thể là Vương Tuyết Nhung căn bản không có quyết tâm giãy thoát.


- Ư…! Hiệu trưởng Ân...