Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 111

An Phùng Tiên đờ đẫn nói:
- Hạ Đoan Nghiễn có nên chết hay không không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ quan tâm tôi có chết hay không thôi.
Bối Tĩnh Phương liếc mắt ngắm cái gối ôm trên ghế sa lon, cười gượng hai tiếng:
- Biết ta muốn giết cậu, vì sao cậu còn tới? Lẽ nào cậu không sợ chết?


An Phùng Tiên cười nhạt:
- Nếu mà sợ, tôi đã không tới, nếu tôi đã tới rồi, cũng đủ để chứng minh tất cả.
Bối Tĩnh Phương gật đầu:


- Nói không sai, cậu dám đến đây liền chứng minh cậu đã làm tốt tất cả chuẩn bị, nếu như hiện tại ta giết cậu, ta chính là một kẻ xung động ngu ngốc. Bất quá, ta vẫn là muốn biết tại sao cậu đến, cậu tới nơi này không có khả năng chỉ là vì hỏi ta câu hỏi đó nhỉ.


An Phùng Tiên lộ ra vẻ mặt tức giận:
- Không sai, nói thật đi, nghe được Bối tiên sinh muốn giết tôi, tôi đã rất sợ hãi, nhưng tôi còn sợ mất đi Hạ Mạt Mạt hơn, Hạ Đoan Nghiễn trước đây nói cho tôi biết, chỉ cần tôi không chạm vào bối phu nhân, Hạ Mạt Mạt sẽ thuộc về tôi.


- Hắn nhất định đổi ý.


Bối Tĩnh Phương nở nụ cười, bởi vì An Phùng Tiên nói là tình hình thực tế, Bối Tĩnh Phương sớm biết là An Phùng Tiên mơ ước có được Hạ Mạt Mạt, hắn có thể hiểu được An Phùng Tiên phẫn nộ, vì đạt được nữ nhân như Hạ Mạt Mạt, nam nhân dù cho liều mạng cũng đáng giá.


Cơn giận của An Phùng Tiên còn sót lại vẫn chưa tiêu:
- Cho nên tôi tới đây, tuy rằng sợ rằng Bối tiên sinh sẽ giết tôi, nhưng tôi vẫn phải tới, tôi chỉ cần Hạ Mạt Mạt.
Bối Tĩnh Phương mỉm cười gật đầu:


- Một nữ nhi đều luyến tiếc buông tha, Hạ Đoan Nghiễn đã định trước là sẽ không thành được đại sự. Chim khôn biết lựa cành mà đậu, cậu đến thì được rồi, ta cũng đành nói thật, cậu và ta cùng thuộc về một loại người, ta thích kết giao bằng hữu cùng với cậu. Cậu biết ta muốn giết cậu, mà cậu còn dám tới, điều đó đã chứng minh cậu có dũng khí, nam nhân có dũng khí mới là nam nhân, nam nhân có dũng khí mới có thể thành tựu một đại sự nghiệp.


An Phùng Tiên cất cao giọng nói:


- Ở trong mắt của tôi, Bối tiên sinh không chỉ là nam nhân, trên người ngài cũng mơ hồ có khí thế hào hùng, vinh quang bóng dáng cả đời, ta xem ra, Bối tiên sinh ngoại trừ thân thể phú quý, thiên đình đầy đủ ra, còn cơ trí chuyên cần, khí phách thu phục người, tương lai nhất định là anh hùng sẽ thành tựu một phen đại sự nghiệp đại.


- Ha ha ha... Ha ha...


Bối Tĩnh Phương đứng dậy cười như điên dại, tiếng cười chấn động gian nhà, An Phùng Tiên vỗ mông ngựa không gọi là cao siêu gì, nhưng đã chụp tới trong tâm khảm của Bối Tĩnh Phương, phi thường hưởng thụ, hắn tự mình rót cho An Phùng Tiên nửa ly Grant Phỉ Địch, rồi Bối Tĩnh Phương dũng cảm nói:


- Anh hùng cũng cần giúp đỡ, An lão sư có đồng ý làm việc cho ta hay không?
An Phùng Tiên tiếp nhận ly Grant Phỉ Địch màu kim hoàng uống một hơi cạn sạch:
- An mỗ nguyện ý đi theo Bối tiên sinh làm việc.
Bối Tĩnh Phương dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm An Phùng Tiên, chậm rãi nói:


- Vậy cậu không cần chết, cậu biết ta muốn giết cậu, lại không chút do dự uống ly rượu do ta rót, điều này nói rõ cậu tin ta, nguyện ý đem tính mệnh đặt ở trên tay ta, đây là biểu hiện của sự trung thành, ta tuyệt sẽ không giết người trung thành với ta.
- Cảm ơn Bối tiên sinh.


An Phùng Tiên hiện ra vẻ mặt tươi cười, trong lòng lại tức giận mắng: Bối Tĩnh Phương, chú sai rồi, ta chỉ là đánh cuộc ngươi tạm thời không muốn giết ta mà thôi, hắc hắc, ngươi không muốn giết ta, ta lại muốn giết ngươi, chỉ là ta không muốn một mạng đổi một mạng thôi, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ cho ngươi chết một cách rõ ràng, một đường đi tới suối vàng. Hé hé!


Bối Tĩnh Phương lộ ra vẻ lo lắng:
- Cậu nhất thiết phải mau chóng hoàn thành sứ mạng của mình, mau chóng làm cho vợ ta mang thai.
- Tốt, ta liền theo ý của Bối tiên sinh vậy, lúc cần thiết sẽ cần một phần bạo lực đó nha.
An Phùng Tiên quả thực muốn cười, cái sứ mệnh này hắn quá nguyện ý hoàn thành đi chứ.


Bối Tĩnh Phương nhíu nhíu mày:
- Hay nhất là không nên dùng bạo lực.
An Phùng Tiên cố ý phát sinh một tiếng thở dài:


- Bối phu nhân yêu Bối tiên sinh, tui dùng mọi cách khiêu khích đều khó mà làm cho Bối phu nhân cam tâm tình nguyện tiếp nhận tôi, để cho tôi chạm vào nàng, càng không cần phải nói là hẹn ước Bối phu nhân đi vào căn phòng sát vách C918 mà làʍ ȶìиɦ, nàng trước đây quở trách qua tôi, nói đi ra khỏi nhà cùng tôi đơn độc ước hội chính là đã phản bội Bối tiên sinh, cho nên...


Bối Tĩnh Phương mừng rỡ không thôi:
- Thê tử ta thực sự nói như vậy?
Hầu như mỗi người đàn ông đều hi vọng thê tử của mình mang tình cảm trung trinh trước sau như một đối với bản thân, nghe được An Viện Viện đối với hắn vẫn tràn ngập cảm tình như cũ, Bối Tĩnh Phương phi thường xúc động.


An Phùng Tiên đem 2 tròng mắt đảo một vòng:
- Đúng vậy, Bối phu nhân đã nói, nếu mà nhất định phải giao phối cùng tôi để lấy giống, Bối tiên sinh nhất thiết phải bên cạnh chúng tôi.
Bối Tĩnh Phương sửng sốt một chút, hắn trợn to hai mắt:
- Muốn ta ở bên cạnh xem 2 người làʍ ȶìиɦ sao?


An Phùng Tiên gật đầu thở dài:
- Đúng vậy, bối phu nhân mặc dù đối với tôi có ấn tượng không tệ, nhưng nàng rất không muốn đem thân thể ngàn vàng giao phó cho tôi, nàng muốn có Bối tiên sinh bên người, mới bằng lòng cùng ta giao phối a.