Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 112

Bối Tĩnh Phương đang suy tư, trầm mặc hồi lâu, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm, hắn đang suy nghĩ: Để cho một thằng đàn ông khác chơi lão bà của mình, chính bản thân còn phải ở một bên mà xem, tâm tình có thể tiếp nhận sao? Người khác thì không biết sao, bất quá ta thật khó mà tiếp nhận, thế nhưng là, nếu mà Viện Viện cố tình kéo dài, một ngày lại qua một ngày, sự tình kéo dài đèn nhang sẽ bị trì hoãn, không được, nhất định phải làm cho Viện Viện mang thai.


- Được rồi! Ngày mai ta sẽ sẽ về nhà, phương thức cụ thể ta sẽ suy nghĩ một chút nữa, An lão sư đi về trước đi!
Bối Tĩnh Phương khoát tay áo.
An Phùng Tiên hiện ra vẻ mặt đau khổ, bi phẫn nói:


- Tôi không dám trở về trường học, bởi vì Hạ Đoan Nghiễn cảnh cáo, nói nếu như tôi tiếp tục tiếp cận Bối phu nhân, hắn sẽ đến đồn cảnh sát tố giác tôi, nói tôi câu dẫn nữ học sinh, còn nói muốn vận dụng quan hệ khai trừ đuổi việc tôi, tôi lo lắng ngày mai cảnh sát sẽ bắt tôi mất.


Bối Tĩnh Phương hờ hững nói:
- Ta sẽ loại bỏ hắn trước. … Sau cơn mưa không khí đặc biệt tươi mát, An Phùng Tiên bước đi đặc biệt nhẹ nhàng, hắn cư nhiên nhảy nhót những vũ điệu hoang dại trên con đường im ắng dẫn đến trường học Bắc Loan.


Tiết 3 là giờ học môn lịch sử, An Phùng Tiên nhìn thấy Hạ Mạt Mạt, ngày hôm nay nàng thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp, bởi vì nàng mặc đồng phục học sinh, váy màu hồng, cổ áo màu trắng cùng khăn quàng đỏ, cặp mắt to xinh đẹp núp ở dưới mái tóc dài thanh tú đẹp đẽ, An Phùng Tiên đi vào phòng học, nàng vẫn hơi khẽ cúi đầu xuống, hình như xấu hổ với việc nhìn thẳng vào An Phùng Tiên.


Kính lễ thầy trò xong, An Phùng Tiên tâm tình mâu thuẫn, tuyên bố bắt đầu vào tiết, sau một buổi tối kia, An Phùng Tiên lại không muốn để cho Hạ Đoan Nghiễn chết mất, dù sao Hạ Đoan Nghiễn là phụ thân của Hạ Mạt Mạt, An Phùng Tiên thậm chí nghĩ tới gọi điện thoại khuyên nhủ Bối Tĩnh Phương, hi vọng hắn không nên làm khó Hạ Đoan Nghiễn, thế nhưng là, nếu mà Hạ Đoan Nghiễn không chết, vậy An Phùng Tiên sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, hắn sẽ mất đi Hạ Mạt Mạt, mất đi An Viện Viện, mất đi Bối Nhị Nhị, mất việc, mất đi rất nhiều rất nhiều thứ.


- Các học sinh, ngày hôm nay chúng ta sẽ học về cuộc chiến tranh cuối cùng...
An Phùng Tiên chậm rãi mở ra máy cát xét, dùng thanh âm từ tính của hắn, ngữ điệu trầm bồng du dương, còn có nhãn thần bao hàm tình cảm giảng thuật một đoạn điển cố lịch sử rung động đến tâm can, sau cùng, An Phùng Tiên làm ra tổng kết:


- Cái cố sự này diễn hóa ra cả thành ngữ, ý tứ chính là không có đường lui, không còn đường rút lui, quyết một trận tử chiến.
Một người nữ học sinh nhấc tay lên tiếng:
- Lão sư, Hàn Tín có đẹp trai không?
An Phùng Tiên không hề nghĩ ngợi:


- Đương nhiên so với An lão sư thì còn kém, nhưng An lão sư đi đánh trạn tuyệt đối không lại Hàn Tín.
Một trận cười vang, có một nam sinh hỏi:
- Lão sư, Thầy từng có trận tử chiến nào chưa?
Lần này, An Phùng Tiên suy nghĩ hồi lâu:


- Ân, vị bạn học này hỏi rất hay, An lão sư có hai lần tử chiến đến cùng, lần đầu tiên thất bại, bởi vì đối thủ của An lão sư quá cường đại.
Nam sinh đuổi theo hỏi:
- Vậy lần thứ hai thì sao?
An Phùng Tiên khẽ mỉm cười, ngữ khí kiên định mà nói:


- Lần thứ hai mới vừa mới bắt đầu, còn chưa kết thúc, các em hi vọng An lão sư thắng chứ?
- An lão sư tất thắng! An lão sư tất thắng...
Trong phòng học vang lên khẩu hiệu chỉnh tề, viền mắt An Phùng Tiên đã ươn ướt.


Ngoài phòng học, một người nữ nhân mỹ lệ tuyệt đỉnh đang dùng đôi mắt như nước hồ thu nhìn An Phùng Tiên, người nữ nhân này lông mi dài xinh đẹp như búp bê, nháy mắt một cái, là có thể đơn giản kich động lòng dục niệm của nam nhân.


Hiệu trưởng Ân đứng ở bên người nữ nhân xinh đẹp này, toàn thân của hắn dấy lên dục hỏa hừng hực, trên đời này không có nữ nhân nào càng xinh đẹp hơn so với An Viện Viện, có thể đứng tại bên người nàng, bản thân đã có một loại hạnh phúc, hiệu trưởng Ân đang suy nghĩ, chỉ cần có thể hôn An Viện Viện một cái, dù cho lập tức muốn hắn đi tìm chết, hắn cũng sẽ nguyện ý.


- Vị An lão sư này dạy học thật là hay quá, trước đây lúc tôi còn đi học, vừa tới giờ lịch sử thì tôi chỉ muốn ngủ, hiện tại ngay cả tôi đều muốn làm học sinh của An lão sư. Hihi.


An Viện Viện phát sinh cảm thán trong trẻo kèm theo nhõng nhẽo, phảng phất trở lại thời học sinh, mái tóc đen sẫm rũ xuống thẳng nhẹ nhàng chập chờn, lại có vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ vậy, hiệu trưởng Ân không khỏi nhìn ngây cả người.


- Ờ, đúng vậy, thầy giáo ưu tú toàn quốc dạy học tiêu chuẩn chính là mạnh hơn người khác, ha ha, Bối phu nhân nếu quả thật muốn dự giờ, tùy thời có thể ở trong phòng học chèn thêm cái ghế, thích học lớp nào thì học lớp đó, trước đây tui nghe nói lớp hóa học cũng vậy có rất nhiều học sinh thích nghe giảng à nha...


An Viện Viện cắt đứt lời hiệu trưởng Ân nói:
- Tôi chỉ muốn nghe giảng lịch sử, cũng không biết bi giờ đi vào nghe giảng bài có gây phiền hà gì hay không?
Hiệu trưởng Ân xấu hổ cười:


- Không có gì đáng ngại, tuyệt đối không có gì đáng ngại, ta đây sẽ gọi người đem bàn ghế học đưa đến, phòng học rộng mở, Bối phu nhân xin yên tâm.
- Cảm ơn hiệu trưởng.
An Viện Viện lại nhìn một cái vào trong phòng học.


Hiệu trưởng Ân lại rướn cổ lên nhìn hướng trong cổ áo An Viện Viện, đáng tiếc là không thấy gì cả, hắn có chút thất vọng:
- Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ gì đâu.


Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh đều đi ra khỏi phòng học, An Phùng Tiên thu thập các dụng cụ dạy học, vừa mới trở lại phòng làm việc của mình, đại mỹ nữ An Viện Viện mỹ lệ tuyệt luân đã đi theo vào.
- Á đù! Bối phu nhân?


An Phùng Tiên trợn to tròng mắt, An Viện Viện trước mắt mặc một bộ trang phục thục nữ, áo hoa dài tay bó sát người màu trắng, váy công sở màu đen, giày cao gót 7cm màu vàng, nàng dường như rất thích đem màu vàng dung nhập vào trong trang phục, nhưng không tục khí một chút nào, trên vai nàng đeo một túi LV thời trang nhỏ, cảm giác giống như là một món đồ tinh phẩm giới hạn toàn cầu không còn sản xuất nữa.


- Thế nào? Cậu không muốn thấy tôi sao?