An Phùng Tiên cung kính hỏi, phán đoán của hắn không sai, tầng này chỉ có hai căn phòng, Bối Tĩnh Phương nhất định là ở trong phòng C919 quản chế căn phòng sát vách C918, hắn thích nắm trong tay người khác, đồng thời cũng là người ham muốn nhìn trộm cực mạnh, bởi vì chỉ có như vậy Bối Tĩnh Phương mới có thể biết bí mật của người ta.
Bối Tĩnh Phương cười híp mắt nói:
- Đương nhiên không quên, bất quá, hình như địa điểm ta hẹn An lão sư gặp mặt là tại phòng đối diện mà ta?
Hắn chỉ chỉ đối diện C918 thất.
An Phùng Tiên cười ha ha:
- Đù! Thực sự là nhân sinh nơi nào cũng có thể tương phùng a! Tôi gõ sai cửa cũng có thể gặp mặt với Bối tiên sinh, điều này nói rõ tôi cùng Bối tiên sinh hữu duyên, đã có duyên, Bối tiên sinh mời tôi đi vào uống một chén làm sao?
- Mời.
Bối Tĩnh Phương phát hiện trong vài lần giao phong cùng An Phùng Tiên, lúc nào cũng vô tình rơi xuống hạ phong, trong lòng thầm ảo não.
Bước đi thong thả vào gian phòng sang trọng, An Phùng Tiên không khỏi cảm thán:
- Bối tiên sinh xây dựng phòng ốc thiệt là tinh xảo, xem ra Bối tiên sinh là một người rất biết hưởng thụ, cũng không biết căn phòng sát vách C918 có được như vậy hay không đêi?
An Phùng Tiên ngồi lên cái xích đu còn đang ở chuyển động, hắn có thể cảm giác trên ghế xích đu còn ấm, điều này nói rõ vừa rồi Bối Tĩnh Phương đã ngồi ở đây.
- Phòng sát vách C918 còn thư thích hơn, An lão sư sao không đi qua xem một chút?
Bối Tĩnh Phương kỳ quái quan sát một phần động tác rất nhỏ của An Phùng Tiên, tuy rằng giọng nói của An Phùng Tiên vẫn cung kính như cũ, nhưng trong nháy mắt hắn ngồi lên xích đu, Bối Tĩnh Phương cũng cảm giác được kỳ thực chỗ ngồi xích đu này hiển nhiên là vị trí của chủ nhân, An Phùng Tiên thân phận là khách, làm vậy là liều lĩnh? Hay là cố ý làm?
- Tôi cũng không dám hưởng thụ quá nhiều, có người nói cho tôi biết, phòng C918 còn gọi là ôn nhu hương.
An Phùng Tiên thoải mái mà nằm ở trên ghế xích đu, trước khi tới nơi này, hắn đã về Bối gia trước, tắm nước nóng, thay một bộ quần áo vốn là An Viện Viện mua cho Bối Tĩnh Phương, nhưng Bối Tĩnh Phương còn chưa có mặc qua, lại mang một đôi giày da nguyên bản thuộc về Bối Tĩnh Phương, nhưng Bối Tĩnh Phương vẫn chưa có đi, sau cùng hôn một cái vào bộ ngực An Viện Viện, nguyên bản chỉ thuộc về Bối Tĩnh Phương sau đó, mới đúng hẹn mà đến.
Bối Tĩnh Phương lộ ra nụ cười tàn nhẫn:
- Ôn nhu hương không tốt sao?
An Phùng Tiên thở dài:
- Ôn nhu hương, cũng là mộ anh hùng, tôi sợ là ngủ một đêm ở đó, sáng ngày hôm sau cũng không tỉnh lại nữa.
- Là Hạ Đoan Nghiễn nói cho cậu biết, ta tại phòng C919?
Bối Tĩnh Phương nghe ra trong lời An Phùng Tiên còn có ý khác, hắn bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với Hạ Đoan Nghiễn, càng không tin chuyện ma quỷ là An Phùng Tiên gõ sai cửa. Cảm giác nguy cơ đập vào mặt, Bối Tĩnh Phương giả vờ tự nhiên đi tới trên ghế sa lon chậm rãi ngồi xuống, dưới cái gối ôm trên ghế sa lon có một khẩu súng Browning đã lên đạn sẵn.
- Bối tiên sinh biết rõ còn hỏi.
An Phùng Tiên không có trả lời chính diện, đây là kế phản gián cơ bản, hắn muốn làm cho đối thủ nghi ngờ, chỉ có khi nào đối thủ nổi lên lòng nghi ngờ, tâm tư mới có thể hỗn loạn, An Phùng Tiên lẳng lặng chờ đợi Bối Tĩnh Phương mắc câu.
Bối Tĩnh Phương nhàn nhạt hỏi:
- Hạ Đoan Nghiễn còn nói gì nữa không?
- Hắn không nói gì, chỉ nói muốn cho tôi năm nghìn vạn cổ phần công ty Chế Phong, còn nói phi thường ước ao được như Bối tiên sinh, hắn ra lệnh cho tôi không thể đụng vào bối phu nhân, bởi vì Hạ Đoan Nghiễn nói bối phu nhân chỉ có thể mang thai của Hạ gia mà thôi.
An Phùng Tiên có thể đơn giản giết chết Bối Tĩnh Phương, bất quá, hiện tại giết chết Bối Tĩnh Phương cũng chỉ là một mạng đổi một mạng, hoàn toàn là cái được không bù đắp đủ cái mất. Vì để ổn định Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên đứng lên từ trên ghế xích đu, đem xích đu nhường lại, hắn nhìn qua rất cung khiêm, giống như trước đây.
- Năm nghìn vạn, số lượng thật to, trách không được cậu chậm chạp không động thủ, tôi còn tưởng rằng thê tử của tôi thiếu hấp dẫn, thì ra là Hạ Đoan Nghiễn ngăn trở cậu.
Bối Tĩnh Phương đang mâu thuẫn, đầu ngón tay của hắn đã trắng bệch, vì dùng quá sức mà nắm tay lại, ở trong lòng hắn điên cuồng mà chửi bới Hạ Đoan Nghiễn: Ngươi có tư cách gì mệnh lệnh An Phùng Tiên? Ngươi có tư cách gì để cho An Viện Viện mang bầu của họ Hạ?
Trong tức giận, Bối Tĩnh Phương hầu như đã hoàn toàn tin tưởng lời nói dối của An Phùng Tiên biên, An Phùng Tiên tranh thủ rèn sắt thừa dịp còn nóng, hắn biết lời nói dối ba phần thật, bảy phần giả mới có thể làm người ta tin tưởng, cho nên hắn mới vô tình cố ý tiết lộ một phần bí mật chỉ có Bối Tĩnh Phương và Hạ Đoan Nghiễn mới biết:
- Đúng vậy, Hạ Đoan Nghiễn nói hắn không sợ đắc tội ông, bởi vì hắn cùng Bối tiên sinh từng chơi chung với nhau rất nhiều thiếu nữ, Hạ Đoan Nghiễn nói cho tôi biết, hắn rất thích Bối Nhị Nhị.
Sắc mặt Bối Tĩnh Phương đại biến, chuyện hắn và Hạ Đoan Nghiễn cùng nhau mê gian thiếu nữ, cư nhiên để cho Hạ Đoan Nghiễn chọc ra, đây không phải là tự tìm phiền toái, tự tìm đường chết sao? Bối Tĩnh Phương còn không muốn chết, hắn còn có lý tưởng và hoài bão rộng lớn cần thực hiện, xem ra, muốn bịt miệng Hạ Đoan Nghiễn, nhất định phải giết hắn, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, Bối Tĩnh Phương cuồng vọng mà cười to:
- Ha ha... Ha ha... Hạ Đoan Nghiễn a! Hạ Đoan Nghiễn, làm sao lại coi trọng Nhị Nhị nhà ta? Hắn thật đáng chết.