- An lão sư làm sao lại cầm điện thoại của Hạ Đoan Nghiễn vậy?
An Phùng Tiên rất thẳng thắn:
- Hạ tiên sinh là bằng hữu của tôi, tôi tới bái phỏng ông ta, trò chuyện vui vẻ, vừa vặn có người tìm đến Hạ tiên sinh, ông ta rời đi quá vội vàng, không cẩn thận để quên điện thoại di động, trùng hợp người gọi điện thoại tới là Bối tiên sinh, tôi nhất thời ngứa tay liền bốc máy. Ai! Nghe bí mật của người khác là không tốt.
Một đoạn trầm mặc sau đó, trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng cười sang sãng của Bối Tĩnh Phương, hắn dùng loại tiếng cười này che giấu nội tâm sợ hãi cùng khẩn trương, tiếng cười rất ngắn, Bối Tĩnh Phương quyết đoán mà phát ra lời mời:
- Nếu Hạ Đoan Nghiễn đã có việc, An lão sư liền không nên quấy rầy người ta, không bằng đi ra ngoài chúng ta tâm sự?
An Phùng Tiên lộ ra quỷ dị vẻ:
- Tốt, đi chỗ nào?
Bối Tĩnh Phương trầm ngâm một chút:
- Quảng Bình phủ tam kỳ, lô C, phòng C918.
- Tốt, tôi nhất định sẽ tới.
Cúp điện thoại, An Phùng Tiên đem hung hăng ném điện thoại di động của Hạ Đoan Nghiễn ra ngoài của sổ, lại dùng điện thoại di động của mình gửi một đoạn tin ngắn cho Hướng Cảnh Phàm: Đem thước đo đến Quảng Bình phủ.
Đây là ám hiệu giữa An Phùng Tiên và Hướng Cảnh Phàm ước hẹn, thước đo chính là chỉ "Thước cuộn", một cây súng lục.
Thấy Hướng Cảnh Phàm trở lời ok, An Phùng Tiên cảm giác mình lại trở về chín năm trước, toàn thân hắn mỗi một tế bào đều tràn ngập ý chí chiến đấu. Chín năm trước thua cuộc, An Phùng Tiên mai danh ẩn tích chín năm, sau cùng còn làm một thầy giáo. Chín năm sau, ngày hôm nay, hắn lại một lần nữa gặp phải lựa chọn sinh tử, mà lần này, so với chín năm trước còn nguy hiểm hơn, nhưng An Phùng Tiên không sợ hãi, bởi vì hắn đã mất đường lui.
Mưa thu lạnh lẽo còn đang xối xuống, gió thu xào xạc còn đang quét ngang. Trước khu biệt thự Thụy Sĩ đồng hào, Hạ Đoan Nghiễn thoạt nhìn vẫn như như một người đấu sĩ, toàn thân hắn đều đã ướt đẫm, nhưng tay cầm súng rất vững vàng.
- Hạ Mạt Mạt đâu?
An Phùng Tiên thân thiết hỏi.
Thanh âm Hạ Đoan Nghiễn còn lạnh lẽo hơn so với mưa thu:
- Chuyện của nàng không cần cậu quan tâm.
An Phùng Tiên đi đến xe XK của mình :
- Vậy tôi cáo từ.
Hạ Đoan Nghiễn giơ lên súng săn:
- Chờ một chút, tôi muốn nói với cậu mấy câu.
- Mời nói.
Hàn mang trong mắt An Phùng Tiên bắn ra, hắn căm hận người khác dùng nòng súng hướng về phía hắn. Đã Hạ Đoan Nghiễn hai lần đem súng săn nhắm ngay An Phùng Tiên, An Phùng Tiên theo bản năng đo lường tính toán khoảng cách của song phương, xem có thể ra tay với Hạ Đoan Nghiễn hay không, bất quá, hắn cấp tốc bỏ đi cái ý niệm này, bởi vì Hạ Đoan Nghiễn sống không quá tối mai.
Hạ Đoan Nghiễn lộ ra ánh mắt hung ác:
- Thứ nhất, bỏ qua câu dẫn An Viện Viện, từ giờ trở đi, rời xa An Viện Viện cùng Bối Nhị Nhị; thứ hai, đừng đến gần nữ nhi của ta; thứ ba, từ ngày mai trở đi, ngươi hãy xin nghỉ nửa tháng, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. 3 cái điều kiện này, nếu mà cậu không đồng ý, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, nói cậu câu dẫn nữ học sinh, tôi có nhân chứng, sau đó, tôi sẽ dùng lực ảnh hưởng khai trừ cậu khỏi THPT Bắc Loan, cậu sẽ thân bại danh liệt, chỉ còn hai bàn tay trắng.
- Ân, tôi đồng ý. Hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?
An Phùng Tiên nhún vai một cái, mưa thu ngấm vào bờ vai của hắn, vết thương dường như còn mơ hồ đau đớn.
- Có thể.
Hạ Đoan Nghiễn kỳ quái nhìn An Phùng Tiên, hắn không nghĩ tới An Phùng Tiên lại sảng kɧօái đáp ứng, bất chấp trong lòng có một tia dự cảm bất tường, nhưng Hạ Đoan Nghiễn đã thấy không cần thiết, bảy ngày sau, người nam nhân trước mắt này tự nhiên sẽ biến mất, An Viện Viện cùng Bối Nhị Nhị xinh đẹp cũng sẽ thuộc về hắn Hạ Đoan Nghiễn, tất cả sẽ rất hoàn mỹ. … Bối Tĩnh Phương có chút phiền não, hắn không sợ ngả bài cùng An Phùng Tiên, huống chi phòng C918 đã bị quản chế, nếu mà An Phùng Tiên cầm vũ khí, mang theo phẫn nộ mà đến, Bối Tĩnh Phương sẽ không chút do dự lập tức diệt trừ An Phùng Tiên. Thế nhưng là, Bối Tĩnh Phương không biết An Phùng Tiên đã giao phối cùng thê tử hay chưa, điều này cực kỳ trọng yếu.
Từ trong lòng lấy ra một khối ngân bài lớn chừng nửa bàn tay, mài được sáng choang, Bối Tĩnh Phương cẩn thận chạm đến các hoa văn rậm rạp chằng chịt trên ngân bài, đây là ngân bài của Lam kỳ truyền lại cho đời sau, tổng cộng có hai mảnh, hai mảnh này một ghi ghép lại chính là một đạo mật chiếu, trên mật chiếu có ghi chép một bí mật, về phần là bí mật gì, nhất thiết phải có hai mảnh ngân bài hợp lại làm một mới có thể giải được. Chỉ tiếc, một khối ngân bài khác nằm ở trong tay một vị Lam kỳ người Bát Kỳ, hắn là một người lão nhân, chỉ có khi nào Bối Tĩnh Phương có con trai, vị lão nhân kia mới đồng ý đem khối ngân bài còn lại giao cho Bối Tĩnh Phương.
- Bí mật này thực sự là bảo tàng sông bạch thủy trong truyền thuyết sao? Ai! Thu mua Hoa Hưng ngân hàng cần có chín mươi tỷ, nếu quả thật có bảo tàng, ta là có thể mua lại Hoa Hưng ngân hàng, mà đã có Hoa Hưng ngân hàng ta là có thể ăn riêng trăm tỷ, bằng bản lĩnh của ta, mười năm ta nhất định có thể đánh tiếp giang sơn khác... Ha haha Bối Tĩnh Phương nhìn bầu trời xa, đáng tiếc trời tối như mực, mưa dường như còn muốn tiếp tục rơi xuống.
- Đinh đông!
Chuông cửa vang lên, Bối Tĩnh Phương có chút vô cùng kinh ngạc, hắn mới tới nơi này không bao lâu, ngoại trừ Hạ Đoan Nghiễn cùng Giang Dung ra, không có ai biết căn hộ C919 thuộc về hắn, chẳng lẽ là Giang Dung tới rồi?
Nghĩ đến Giang Dung, Bối Tĩnh Phương liền không khỏi hưng phấn, như dã lang gặp phải máu vậy, bởi vì Giang Dung chẳng những là một nô bộc tuyệt đối trung thành, còn là một nữ nhân mặc cho Bối Tĩnh Phương chà đạp, cắn xé, mỗi lần bị Bối Tĩnh Phương ngược đãi sau đó, Giang Dung lúc nào cũng vết thương đầy mình, nàng không tiếp điện thoại của Hạ Đoan Nghiễn, chính là vì dưỡng thương, mặc dù như thế, Giang Dung vẫn như cũ làm không biết mệt, nàng dường như rất hưởng thụ loại tình ái này.
Bối Tĩnh Phương mở cửa, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, người vừa tới không phải là Giang Dung, dĩ nhiên là An Phùng Tiên.
- Bối tiên sinh đã quên mất ước định của chúng ta sao?