Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 108

An Phùng Tiên đương nhiên không cút, hắn mới vừa đoạt lấy tay lái xe máy, Hạ Mạt Mạt đã lung lay sắp đổ, An Phùng Tiên thất kinh, vội vàng bỏ xe máy xuống, xoay người ôm lấy Hạ Mạt Mạt, ngửi thấy mái tóc tỏa hương thơm thấm người, An Phùng Tiên ôn nhu hỏi:


- Mạt Mạt, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu quả thật là An lão sư có sai, xin em nói cho tôi biết tôi đã sai ở chỗ nào, nếu có thể thay đổi tôi nhất định thay đổi, không có khả năng đổi tôi cũng vậy nhất định sẽ đổi, em thành cái dạng này, An lão sư lo lắng gần chết mất.


- Thầy là ma quỷ, thầy chết không được tử tế...
Hạ Mạt Mạt tại trong lòng An lão sư phát sinh tiếng nói mớ nỉ non.
- Ma quỷ? Có ý tứ gì? Này!


An Phùng Tiên chẳng biết tại sao, nhưng hắn không có được câu trả lời, hắn nghe được tiếng hít thở rất nhỏ mà đều đều. Hạ Mạt Mạt cư nhiên nằm úp sấp ở trong lòng An lão sư mà ngủ, tin tưởng ngoại trừ mệt chết ra, còn có là lồng ngực rắn chắc của An lão sư đã cho nàng cảm giác vô cùng an toàn, Hạ Mạt Mạt cảm giác mình có thể yên tâm đi vào giấc ngủ.


Hắn dựng chiếc xe máy màu đỏ đã hư hỏng nặng tại ven đường, khóa lại, sau đó An Phùng Tiên lái xe XK mang Hạ Mạt Mạt đã ngủ say biến mất tại trong bóng đêm.
Đêm thu gió thổi mạnh khắp nơi, còn nổi lên những giọt mưa lất phất, rất nhanh, mưa dần nặng hạt, gõ lên cửa sổ xe nghe tiếng hoa lạp lạp.


An Phùng Tiên lo lắng tiếng mưa rơi làm cho Hạ Mạt Mạt giật mình tỉnh giấc, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ đang ngủ say ở phía sau xe, nàng ngủ rất an tường, phảng phất tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ chỉ là một bài bài hát ru du dương, lo lắng dư thừa, tâm tình An Phùng Tiên kɧօái trá, hắn thả chậm tốc độ xe lại.


Đột nhiên, một chiếc xe Mercedes màu đen vượt lên từ phía sau, chặn đầu xe XK, An Phùng Tiên thất kinh, may là tốc độ xe không quá cao, hắn có thể thong dong đỗ xe, nhìn xuyên qua cửa sổ xe mông lung, An Phùng Tiên phát hiện, đây là một chiếc Lincoln màu đen, một người nam nhân từ trong đi ra, trong tay nam nhân cầm một thanh súng săn, đây là cây súng săn Hạ Đoan Nghiễn thích nhất, hắn tổng cộng có 3 cây súng săn.


An Phùng Tiên nhận ra là Hạ Đoan Nghiễn, cũng nhận ra súng săn trong tay hắn có thể lấy mạng người, hôm nay vẫn chưa tới thời điểm liều mạng, An Phùng Tiên đẩy cửa xe ra, đi xuống xe, mưa thu cũng không quá nặng, nhưng trong nháy mắt liền đem hắn dội cho toàn thân ướt sũng.


Hạ Đoan Nghiễn cầm lấy súng săn, nhắm vào An Phùng Tiên:
- Con gái của tao đâu rồi?
An Phùng Tiên giơ ngón tay cái lên, hướng phía sau ý bảo:
- Ở trên xe.
Hạ Đoan Nghiễn rống to hơn:
- Bảo nó xuống đây.
An Phùng Tiên lau mặt đầy nước mưa:
- Nàng đang ngủ.
Hạ Đoan Nghiễn cười nhạt:


- Đang ngủ? Hừ! Chỉ sợ là bị người hạ mê dược.
An Phùng Tiên nở nụ cười, giận dữ phản kháng, đây là vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng hắn không có vạch trần Hạ Đoan Nghiễn, mà là cố nén lửa giận, rất tĩnh táo nói cho Hạ Đoan Nghiễn, Hạ Mạt Mạt thực sự đang ngủ.


- Vậy thì đánh thức nó dậy.
Hạ Đoan Nghiễn mở chốt an toàn của súng săn.
An Phùng Tiên vẫn không nhúc nhích:
- Nàng ngày hôm nay đã tham gia năm trận đua xe, phi thường mệt mỏi, ông hãy để cho nàng ngủ đi!
Hạ Đoan Nghiễn cả giận nói:


- Muốn ngủ thì về nhà ngủ, ngủ ở trong xe của một thằng nam nhân còn ra thể thống gì?
- Được rồi! Tôi đưa nàng trở về.
An Phùng Tiên chỉ có thể gật đầu, phụ thân muốn nữ nhi về nhà, thiên kinh địa nghĩa a.
Hạ Đoan Nghiễn lắc lư nòng súng:
- Chậm đã, mày lái xe của tao, tao lái xe của mày.


An Phùng Tiên cười cười:
- Được rồi!


Tựa hồ cũng không có quen chạy xe của người khác, nhưng hai người đồng loạt khởi động động cơ, Hạ Đoan Nghiễn đã lái chiếc XK rời đi, mà An Phùng Tiên thật vất vả mới vụng về quay đầu được chiếc xe Lihncol, đang chuẩn bị chạy theo, tiếng chuông điện thoại di động vang lên "reng reng", luống cuống tay chân, An Phùng Tiên vừa định móc túi, lại phát hiện chỗ kế bên tài xế có một hộc nhỏ đang phát ra tiếng chuông điện thoại di động, hắn không khỏi thấy buồn cười, đây là xe của Hạ Đoan Nghiễn, đương nhiên là điện thoại của Hạ Đoan Nghiễn.


Đây là điện thoại của người khác, cùng mình có quan hệ gì đâu? Không để ý tới, không nhân là được, An Phùng Tiên nghĩ thầm.


Thế nhưng là, chuông điện thoại vang lên liên tục, An Phùng Tiên tâm phiền ý loạn liếc mắt một cái, hắn bỗng nhiên cảm thấy số hiện trên điện thoại di động có chút quen thuộc, An Phùng Tiên trong lòng nghi ngờ lấy ra điện thoại của mình, kiểm tra danh bạ các số điện thoại gọi tới, hắn phát hiện, số điện thoại của Bối Tĩnh Phương gọi cho hắn và số điện thoại gọi cho Hạ Đoan Nghiễn dĩ nhiên giống nhau như đúc.


Lúc này, An Phùng Tiên có thể khẳng định, người gọi điện thoại tới nhất định là Bối Tĩnh Phương.
Chuông điện thoại còn đang reeng, An Phùng Tiên do dự một chút, dĩ nhiên nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng rít gào của Bối Tĩnh Phương:


- Tâm tình của ông tôi hiểu, nhưng ông nhất thiết phải nghe tôi, để cho thằng họ An kia sống thêm vài ngày, nam nhân làm đại sự nhất định phải có sự nhẫn nhịn, để cho tiểu tử kia chơi Mạt Mạt một cái thì thế nào? Tôi còn chưa phải là đem lão bà để cho hắn chơi sao? Chỉ cần tôi có con trai, tôi bảo đảm ông có thể hưởng thụ cả đời vinh hoa phú quý...


An Phùng Tiên lẳng lặng nghe, hắn nghe được một âm mưu to lớn, tuy rằng hắn dự cảm thấy mình đã hãm sâu vào nguy hiểm, nhưng hắn không nghĩ là nguy hiểm lại tới nhanh như vậy.
- Này, ông còn nghe chứ? Đoan Nghiễn huynh, ông đâu rồi?


Bối Tĩnh Phương phát hiện cũng chỉ có tự mình đang nói, Hạ Đoan Nghiễn xung động cư nhiên không hề đáp lại. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, An Phùng Tiên sinh ra một cái ý nghĩ to gan, mặc kệ có thành công hay không, hắn đều muốn thử một chút, hướng về phía điện thoại, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Ta đang nghe.


Bên đầu điện thoại kia, Bối Tĩnh Phương nhanh chóng phân biệt ra được đầu dây bên kia không phải là thanh âm của Hạ Đoan Nghiễn, sửng sốt một chút, Bối Tĩnh Phương mới chậm rãi hỏi:
- Ngươi là ai?
Giọng nói của An Phùng Tiên vẫn cung kính như cũ:


- Bối tiên sinh, ông hẳn là nghe được ra thanh âm của tôi, tôi chính là An lão sư chỉ có thể sống mấy ngày kia đây.