Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 107

Sắc mặt Văn Dương rất khó coi:
- Mày cảm thấy rất buồn cười sao?
An Phùng Tiên cười tiếng lớn hơn nữa:
- Trừ phi tao chết, mày mới có cơ hội.
Văn Dương đột nhiên cảm thấy An Phùng Tiên là một kẻ ngu si, một kẻ ngu si sinh mạng chỉ còn vài ngày, hắn cũng không nhịn được cười to:
- Ha ha ha...


Không ai nghe được tiếng cười của An Phùng Tiên và Văn Dương, tiếng cười của bọn họ bị bao phủ bởi tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai, cả nhánh đường cái bỏ đi sôi trào, chiếc Yamaha quật cường trước tiên xông qua vạch đích, tay đua xe nữ đầu tiên từ trước tới nay thu được vị trí tranh tài đệ nhất.


Kỳ quái là, các tay đua khác lại không có bất kỳ ảo não nào vì thất bại, những tay đua đó thậm chí còn chậm rãi đi theo ủng hộ chiếc Yamaha màu đỏ, đây là thể hiện sự tôn trọng cao quý nhất đối với người thắng trận.


Kỳ quái hơn chính là, khi Hạ Mạt Mạt lấy nón an toàn xuống cũng không có vẻ mặt cao hứng gì, nàng đờ đẫn tiếp nhận mười lăm vạn tiền thưởng, bước tiến tập tễnh đi tới trước mặt Văn Dương, lạnh lùng nói:
- Thắng lợi như vậy không có ý nghĩa.


Nói xong, đem một xấp tiền mặt thật dày ném tới trong người Văn Dương, Văn Dương không có nhận, tiền rơi rơi xuống mặt đất, cả một cô bé đều coi tiền tài như cặn bã, hắn Văn Dương lại làm sao sẽ quan tâm mười lăm vạn cỏn con này đâu nè?
- Có ý tứ gì?


Văn Dương đột nhiên rất xấu hổ, bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, hắn hầu như chưa từng có lúng túng như vậy.
- Hừ, tôi biết là các người để cho tôi thắng, nhưng tôi không cần các người thương hại.


Hạ Mạt Mạt tức giận rít gào, làm cả con đường thi đấu đột nhiên yên lặng lại, mọi người lập tức hiểu rõ cuộc tranh tài này có vấn đề, người có thể chi phối thắng bại ở đây chỉ có Văn Dương, mọi người nghi hoặc Văn Dương vì sao lại làm như vậy.


Văn Dương không trả lời, hắn muốn cười, khom người nhặt lên một xấp tiền mặt thật dầy, Văn Dương cư nhiên ôn nhu thẳng thắn:


- Không sai, kết quả thi đấu là ta an bài, nhưng đây hết thảy cũng là vì em, em đã tham gia 4 cuộc tranh tài, nếu làm cho em áp lực nữa sẽ xảy ra chuyện, ta không hi vọng nữ nhân mình thích bị thương tổn.


Bốn phía tĩnh đến đáng sợ, mọi người ngạc nhiên người hắc đạo kiêu hùng này cư nhiên ẩn tình gợi tình, biểu lộ tình yêu đối với một cô thiếu nữ, bọn họ thậm chí hoài nghi là mình có nghe lầm hay không, chẳng bao lâu, chỉ cần là nữ nhân được lão đại bang đức quốc coi trọng, hoặc là lao thân mà đến, hoặc là cưỡng đoạt mà đi, đâu cần chú ý thủ đoạn gì?


Văn Dương còn đang cười:
- Nếu mà em cần tiền, mười lăm vạn em có thể lấy đi, không đủ, em cứ mở miệng.
- Tôi không muốn, buồn chán.


Hạ Mạt Mạt xoay người đi rồi, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn An Phùng Tiên đang ở bên cạnh Văn Dương. Bốn phía một mảnh rối loạn, đầu năm nay chuyện lạ nhiều hơn nữa, cũng vậy không có là bằng sự tình hôm nay, một người muốn đưa tiền, một người cư nhiên không muốn lấy.


Đây là thế nào? Vài cô nàng PG xe máy xinh đẹp cũng đố kị muốn chết với Hạ Mạt Mạt.
Trông về chiếc Yamaha phía xa dần dần biến mất, Văn Dương lớn tiếng tru lên:


- Tiếp tục tranh tài, tao bỏ thêm năm vạn, người nào thu được đệ nhất, người đó là có thể đạt được hai mươi vạn, cộng thêm hai vị đại mỹ nữ là ANGELA cùng Tiểu Băng băng phục vụ...
Cuồng vọng tiếng gào, tiếng thét chói tai vang dội cả trường đua.


An Phùng Tiên khởi động động cơ, xe XK chăm chú theo đuôi Hạ Mạt Mạt, Hạ Mạt Mạt đã nỏ mạnh hết đà, tiêu hao thể lực nghiêm trọng, cho tốc độ xe nàng chạy cũng không nhanh, nhưng An Phùng Tiên cũng không có muốn vượt qua Hạ Mạt Mạt, chỉ là lẳng lặng đi theo, như 1 tên hộ hoa sứ giả trung thành, trong đầu của hắn vẫn đang suy tư, tới cùng đắc tội cô thiếu nữ quật cường này ở chỗ nào ta.


Đêm thu gió thổi rất lạnh, thổi bay mái tóc dài phiêu dật của Hạ Mạt Mạt, nàng liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện ra con siêu xe XK, trong lòng nảy lên tư vị phức tạp, chu lên cái miệng nhỏ nhắn quật cường, Hạ Mạt Mạt đội mũ bảo hiểm lên đâu, liên tục kéo ga, tốc độ của chiếc Yamaha màu đỏ đột nhiên tăng vọt lên.


An Phùng Tiên vừa thấy, cũng vậy nhanh chóng tăng tốc độ xe, đuổi theo, đi qua một chỗ đường vòng khuyên, Yamaha đột nhiên quay đầu, cư nhiên đón An Phùng Tiên mà đến, An Phùng Tiên sửng sốt, vội vàng phanh lại, vừa định hô hoán Hạ Mạt Mạt, chiếc Yamaha màu đỏ đã như thiểm điện vậy sát bên người mà qua, đây là Hạ Mạt Mạt truyền đạt một cái tin tức cho An Phùng Tiên: Tôi rất ghét bị đi theo.


An Phùng Tiên hiểu tâm tư Hạ Mạt Mạt, hắn thở dài một hơi, điều khiển xe tiếp tục đi trước, mà không phải quay đầu đuổi theo, hắn lo lắng truy đuổi như vậy sẽ làm cho Hạ Mạt Mạt mệt mỏi mang đến thương tổn, đây là suy nghĩ của 1 nam nhân thành thục.


Nhìn qua kính chiếu hậu không còn nhìn thấy xe XK nữa, Hạ Mạt Mạt lộ ra vẻ tươi cười, nhưng dáng tươi cười lập tức biến mất, trong nội tâm nàng có một cổ thất lạc không rõ. Đêm thu thổi gió càng lúc càng lớn, Hạ Mạt Mạt lại đau vừa mệt nhớ tới chiếc giường lớn trong nhà, nàng đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ xe.


Trước cổng căn biệt thự Thụy Sĩ đồng hào im ắng, xe XK đã tắt máy nằm chắn ngang cửa vào đủ nửa tiếng đồng hồ, An Phùng Tiên mới nhìn thấy xa xa có một thân ảnh yêu kiều, tuy rằng tầm nhìn không phải là rất rõ ràng, nhưng An Phùng Tiên có thể xác định, cái thân ảnh này chính là Hạ Mạt Mạt, hắn hưng phấn mà chạy tới chỗ Hạ Mạt Mạt.


Hạ Mạt Mạt đi lại tập tễnh, nàng đã muốn mệt chết, nàng nguyền rủa vì sao xấu vận xui lúc nào cũng như hình với bóng, đã gần về đến nhà, chiếc Yamaha màu đỏ dĩ nhiên lại hết xăng, bất đắc dĩ, Hạ Mạt Mạt không thể làm gì khác hơn là xuống xe, đẩy chiếc Yamaha cồng kềnh đi từng chút một, còn có một trăm mét là đến nhà, nhưng một trăm mét đó dường như khó có thể vượt quá, mà nàng lại không muốn buông tha chiếc xe máy âu yếm, lúc này, nàng rất cần có người giúp một tay.


- Hey, cần giúp một tay không nà?
An Phùng Tiên bỗng như u linh xuất hiện ở bên cạnh Hạ Mạt Mạt, đỡ lấy chiếc xe máy cồng kềnh.
Hạ Mạt Mạt muốn cười, nhưng nàng vẫn là dùng khí lực toàn thân quát lớn:
- Cút ngay.