Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 101

An Viện Viện tức giận nói:
- Không sai, vốn Bối Tĩnh Phương muốn tìm Hạ Đoan Nghiễn để mượn giống, ai! Nếu mà An lão sư không xuất hiện, nói không chừng tôi đã bị Hạ Đoan Nghiễn chà đạp rồi, Bối Tĩnh Phương này thật đáng chết.


Đôi mắt đẹp của Dụ Mạn Đình liên tục nháy mắt, u oán nhìn An Phùng Tiên nói:
- An lão sư chẳng những cứu Nhị Nhị, còn cứu mẹ Nhị Nhị, xem ra An lão sư là ân nhân cứu mạng của các nàng, cậu sau này cũng không cần để ý đến người ngoài như tôi đây.


An Phùng Tiên nào chịu được loại vẻ mặt này? Ngay cả là nam nhân ý chí sắt đá, cũng không cách nào chống đối vẻ đau khổ u oán của Dụ Mạn Đình, An Phùng Tiên chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, hắn động tình hôn lên cặp môi đỏ mọng của Dụ Mạn Đình:


- Dụ tỷ tỷ không phải là người ngoài, là lão bà của ta.
- Xí, cậu hung hãn như vậy, ai nguyện ý làm vợ của cậu chứ?
Đôi mắt Dụ Mạn Đình trong như một giếng thu thủy, nhu tình dã lệ, đôi môi kiều diễm như nam châm, hấp hút An Phùng Tiên nhiệt tình như lửa vậy.
- Không muốn sao?


Ngón tay của An Phùng Tiên lần nữa thâm nhập, nhiều lần trêu chọc, Dụ Mạn Đình oán khí càng đậm, An Phùng Tiên sớm đã móc ra vật cương cứng, quy đầu cực đại cất giọng ca vàng, Dụ Mạn Đình vui vô cùng lại thẹn thùng, vừa muốn quát lớn, An Phùng Tiên đã nhanh như tia chớp dán sát vào chiếc kiều đồn màu mỡ, nhấc lên lễ phục dạ hội, dùng quy đầu cực đại quét vài lần trước cửa huyệt, rốt cục cắm vào mật huyệt ướt dầm dề, mật huyệt rất chặt hẹp, nhưng cũng có thể từng điểm từng điểm nuốt vào, tại dưới cái nhìn soi mói kinh ngạc của An Viện Viện, ƈôи ȶhịȶ to lớn hoàn toàn vừa vào bên trong huyệt của Dụ Mạn Đình, ƈôи ȶhịȶ nóng hổi mang đến cảm giác kich tình cùng trướng đầy cho Dụ Mạn Đình, nàng phối hợp càng nhếch cao mỹ đồn nghênh hợp.


An Phùng Tiên đưa hai tay đi qua phần sườn Dụ Mạn Đình, ôm bộ ngực phong nhũ, cách lễ phục dạ hội, cũng đem phong nhũ cao vót xoa bóp thành đoàn, hạ thân một vòng ôn nhu đâm chọt, Dụ Mạn Đình đã thở gấp liên tục:
- Oh... Cậu sờ bộ ngực người tôi làm cái gì vậy?


A... Viện Viện, cô xem An lão sư lại... Lại khi dễ tôi... A...
An Viện Viện dùng hai tay che mặt, liên tục lắc đầu:
- Ai! Dụ Mạn Đình, công phu chị giả vờ thương cảm cùng ɖâʍ đãng là đệ nhất thiên hạ.


Dụ Mạn Đình thở gấp lúc đó, dĩ nhiên có vẻ đắc ý vẻ từ trong ánh mắt hiện lên, nàng phe phẩy cặp mông, vặn vẹo vòng eo, phong tình vạn chủng mà làm nũng:


- An lão sư... Tôi cũng không muốn cậu đồng tình, cậu hãy mau buông ra đi tìm Viện Viện đi... Ôi chao, nhẹ một chút rồi! Đừng chịch sâu như vậy... Cậu không cần để ý tới tôi, ohhh, hình như ƈôи ȶhịȶ cậu càng ngày càng to hay sao á.


An Viện Viện xấu hổ đỏ mặt, tim đập như hươu chạy, cả màn hình giám sát đều không thèm xem, mà tâm hoảng ý loạn đứng lên muốn rời đi, đi qua bên người Dụ Mạn Đình thì, nàng hung hăng liếc mắt trừng Dụ Mạn Đình:


- Không cho tôi dính tới nam nhân của chị, lại suốt ngày khiêu khích tôi, đáng ghét.
Hờn dỗi chuẩn bị thêm mê hoặc, nàng vừa định phiêu nhiên mà đi, lại phát hiện một bàn tay to cường lực đã bắt lấy cánh tay của nàng.
- A!


Một tiếng ỏn ẻn thét chói tai, An Viện Viện đã nhào vào người An Phùng Tiên, nàng muốn giãy dụa, nhưng thân thể mềm mại đã bị An Phùng Tiên ôm vào trong bờ ngực rắn chắc, chờ phục hồi tinh thần lại, cặp môi đỏ mọng của An Viện Viện đã tuyên cáo thất thủ, nướt bọt ngọt ngào cũng đã theo đầu lưỡi cường lực chảy ra khoang miệng nàng, hỗn hợp nữ nhân hương tân, lại bị hút đi, An Viện Viện toàn thân mềm mại, giãy dụa vài lần cũng vậy tránh không thoát được, nàng không thể làm gì khác hơn là buông thả, mặc cho một kẻ ngoại lai tàn phá bừa bãi khắp nơi tại trong cổ họng và khoang miệng mình.


Lễ phục phiêu động, mái tóc bay múa, thân thể mềm mại nhún động có chút run rẩy, có người oán trách:
- A... Đáng ghét, đã nói là không cho chạm vào nam nhân của tôi... A...
Tách ra khỏi đôi môi của An Phùng Tiên, mặt An Viện Viện càng đỏ hơn, nàng có chút vô lại:


- Là nam nhân của chị chạm tôi chứ bộ.
Dụ Mạn Đình vặn vẹo mềm mại chiếc eo thon thả, lớn tiếng trách cứ An Viện Viện:
- Cô không nên cho hắn chạm nha.


An Viện Viện giận điên lên, khẽ cắn môi đỏ mọng, chẳng những không có rời đi An Phùng Tiên, trái lại đem thân thể thơm ngào ngạt dán chặt vào, vừa vặn nghênh đón ma trảo của An Phùng Tiên, tránh không kịp, dạ phục màu đen bị kéo xuống, lộ ra nhũ phong tuyết trắng, nhũ phong tròn vểnh cùng với hai viên đậu đỏ nhô cao, dụ cho người ta hộc máu, An Phùng Tiên cầm hai quả đào mật bóp, nặn thành muôn hình dạng, hắn thậm chí quên mất đâm thọc, chỉ đối với hai quả đào mật này yêu thích không buông tay, An Viện Viện cố ý chọc giận Dụ Mạn Đình:


- Mạn Đình, không còn kịp rồi, hắn... Hắn đã sờ bộ ngực của tôi... A! An lão sư, cậu bóp mạnh qus làm đau иɦũ ɦσα tôi rồi nè!
- Tại sao dừng lại? Đáng ghét...


Dụ Mạn Đình làm nũng một tiếng, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, An Phùng Tiên cuốn lên lễ phục dạ hội, để cho cặp mông to hoàn mỹ của Dụ Mạn Đình bại lộ ở trong không khí, hắn vỗ nhẹ nhẹ một cái mông thịt trơn tuột:
- Lẽ nào Dụ nương không biết tự mình chủ động hay sao?


Dụ Mạn Đình nhăn nhó một cái, chậm rãi nhấc mông đâm về phía sau, vụng về phun ra nuốt vào cây ƈôи ȶhịȶ to lớn, ngoài miệng còn tiếp tục làm nũng:
- Nói tui là mẹ sao? Ghét bỏ tui già rồi sao? Ohhh... Động cũng đều muốn người ta động.


An Viện Viện cũng không nhịn được nữa, thổi phì một tiếng bật cười:
- Trước đây Mạn Đình chính là dựa vào loại làm nũng này chọc cho nam nhân cả trường học điên cuồng, ngay cả tôi đều chịu không nổi, tôi xem An lão sư liền càng không cần phải nói.
- Bép bép…! Ba ba…!


An Phùng Tiên liên tục gật đầu, thật có cảm giác anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, dục vọng của hắn sôi trào tới cực điểm, eo thon cấp bách thu vào dập vô, ƈôи ȶhịȶ đánh vào cặp mông to xinh đẹp như bão tố vậy, hơn năm mươi phát nhịp sau đó mới dừng lại, mà Dụ Mạn Đình đã có thể thuần thục đĩnh động mông thịt, huyệt còn có thể mang theo ƈôи ȶhịȶ ra ra vào vào. An Phùng Tiên đưa ra hai tay, đồng thời cùng An Viện Viện hôn môi, lại lần nữa cầm hai quả mật đào cực phẩm kia mà bóp...


---Hết chương 101---