Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 102

Trong thư phòng tản ra khí tức ɖâʍ loạn, trên màn hình tinh thể lỏng hai nam giao cấu với một nữ, dưới màn hình, hai nàng lại đang triền miên cùng một nam, tuy có chỗ bất đồng, nhưng lại đồng dạng là dục vọng mê người, An Viện Viện dần dần hãm đi vào, đôi mắt đẹp của nàng đóng chặt, cặp иɦũ ɦσα cao vót bị xoa nắn thành màu hồng, đầu иɦũ ɦσα cứng lên, mặt trên còn có đầy nướt bọt ẩm ướt, bởi vì An Phùng Tiên vừa mới ɭϊếʍƈ hút qua chỗ đó.


Dụ Mạn Đình thần trí mê ly, huyệt nàng đã sưng đỏ, ái dịch tràn lan khắp bộ phận sinh dục, còn cuồn cuộn không ngừng mà tuôn ra, theo phần gốc của cặp đùi đẹp trơn thuận mà chảy xuống, Dụ Mạn Đình đã bất chấp chà lau ái dịch trên đùi, đôi giày cao gót màu bạc đã hoạt động không còn quy luật gì nữa, chỉ có bước đi hốt hoảng, tư thế nàng vểnh đít nhún động bắt đầu gấp gáp, thân thể nghiêng về trước chợt cao chợt thấp, dường như đang điều chỉnh góc độ ƈôи ȶhịȶ nghiêng qua lại, rên rỉ trong sung sướng, Dụ Mạn Đình đột nhiên đưa tay về phía sau dùng sức:


- Phùng Tiên, dùng sức đâm, dùng sức thao chị đi...Ohhh...
An Phùng Tiên buông lỏng An Viện Viện ra, bọn họ nhìn nhau cười, bởi vì bọn họ đều hiểu Dụ Mạn Đình ɖâʍ lãng sắp tới cao trào rồi, An Viện Viện ôn nhu căn dặn:
- Đừng có bắn đó nha.


An Phùng Tiên có thể lĩnh hội hàm ý bên trong lời nói của An Viện Viện, đương nhiên tinh dich͙ cũng chỉ sẽ bắn vào thân thể An Viện Viện, hắn lần nữa đem hai tay đi qua phần sườn Dụ Mạn Đình, cầm hai quả иɦũ ɦσα lớn hoảng động, uốn lượn thân thể kề sát vào phần lưng Dụ Mạn Đình, cái ƈôи ȶhịȶ cực đại lại một lần nữa thao vào như bão táp, hung mãnh mà trùng kich nhục huyệt ɖâʍ mỹ kia.


- A... A... Phùng Tiên, lão công... Lão công...thao mạnh nữa đi anh! Em không chịu nổi, em muốn tới rồi, em muốn tới rồi, oh oh... Oh oh oh...


Dụ Mạn Đình một lần cuối cùng thét chói tai lên sau đó, buông mình ngã nhào tại trên bàn làm việc rộng lớn, dường như đã bất tỉnh nhân sự, An Phùng Tiên rất có kinh nghiệm mà tiếp tục đào đưa, nhưng tốc độ cùng lực thao đã giảm đi rất nhiều, chờ thân thể Dụ Mạn Đình không run rẩy co quắp nữa, hắn mới rút ƈôи ȶhịȶ ra khỏi nhục huyệt của Dụ Mạn Đình, trên con ƈôи ȶhịȶ dính đặc một vòng tinh dich͙, lại một vòng chất bài tiết màu trắng...


- Viện Viện tỷ, những thứ này là cái gì?
An Phùng Tiên chỉ vào vật màu trắng tiết ra trên nhục bổng của mình, hỏi.
- Tôi không biết.


An Viện Viện lộ ra hình dạng sợ hãi, không phải là bởi vì chất màu trắng tiết ra, mà là thể tích con trym này, liệu có đâm rách huyệt của mình không? An Viện Viện sợ co vòi.
An Phùng Tiên ôm lấy An Viện Viện mềm mại, để cho nàng ngồi trên bàn làm việc:
- Sợ không?
An Viện Viện nhẹ giọng than thở:


- Sợ lắm. Hàng của cậu to và dài quá...


An Phùng Tiên nở nụ cười, cười đến rất tham lam, tách ra cặp đùi đẹp thon dài, hắn phát hiện vùng đầu cùng của đùi đẹp không có bất cứ rào cản nào, một mảnh giải đất tam giác kia lông lá chỉnh tề đen nhánh so với tóc nàng còn đen sẫm hơn, đứng ở giữa hai chiếc đùi đẹp nõn nà, ƈôи ȶhịȶ toát ra vẻ dữ tợn so với biểu tình tham lam của An Phùng Tiên còn phải hơn gấp mười lần. Ánh mắt An Viện Viện bắt đầu lóe ra, thân thể duyên dáng sang trọng bắt đầu khẩn trương, khí chất ý vị phong nghi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


An Phùng Tiên Phấn khởi mở ra một viên cúc áo cuối cùng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, An Viện Viện nhìn chằm chằm vết sẹo trên vai An Phùng Tiên, lộ ra ánh mắt ôn nhu, nàng dùng giày cao gót màu đen đưa lên đụng một cái vào đùi phải An Phùng Tiên, ôn nhu nói:


- An lão sư, tôi thích cậu, cũng muốn mang thai con của cậu, thế nhưng... Thế nhưng, tôi không hi vọng đây là chỉ một cuộc giao dịch.


An Phùng Tiên sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý tứ của An Viện Viện, nàng là hi vọng lần giao cấu này không phải là giải trí, không phải là giao dịch, mà là chân chính làʍ ȶìиɦ, làʍ ȶìиɦ một cách có tình cảm, nàng là đang ám chỉ An Phùng Tiên nhất thiết phải tại trong lúc sinh tử cùng Bối Tĩnh Phương làm ra lựa chọn.


An Phùng Tiên có chút do dự, An Viện Viện cũng đã nhìn ra An Phùng Tiên do dự, dù sao cũng là phải đi giết một người, mà không phải đi giết một con gà, nhưng An Viện Viện dường như đã hạ quyết tâm, nàng vươn cánh tay tuyết trắng, dùng móng tay nhọn xẹt qua trong ngực rắn chắc của An Phùng Tiên, cặp mắt to xinh đẹp lướt qua hướng cây đại nhục bổng dữ tợn, phát sinh một tiếng thở dài sâu kín:


- Sau khi cậu đem cây đồ đạc xấu xí này đâm vào trong cơ thể của tôi, sẽ có hai loại kết quả, hoặc là chị đi chết, hoặc là cậu sẽ trở thành lão công(trượng phụ,phu quân) của chị.
- Hắn là trượng phu của cô, vậy tôi thì sao nè?


Dụ Mạn Đình yêu kiều biếng nhác đứng lên từ trên bàn làm việc, lại biếng nhác mà nằm tại trên ghế sa lon bên cạnh bàn, mái tóc của nàng có chút lăng loạn.
Ánh mắt An Viện Viện lẫm liệt, hờ hững nói:


- Chị đừng phức tạp, chúng ta đã thương lượng xong, nếu An lão sư không chạm tôi, hắn là nam nhân của Dụ Mạn Đình chị, nhưng nếu như tôi mang thai hài tử của An lão sư, hắn nhất định phải là trượng phu của An Viện Viện tôi.
Dụ Mạn Đình hừ lạnh một tiếng:


- Hung cái gì mà hung, vẫn luôn là tỷ tỷ ta đây mang tới cho cô, cô mà lại hung, tôi liền đổi ý.
An Viện Viện không có lại để ý tới Dụ Mạn Đình, mà là nhìn ánh mắt An Phùng Tiên.
An Phùng Tiên dùng sức gật đầu:
- Tôi muốn trở thành chồng của chị.


An Viện Viện nở nụ cười, cười đến rất đẹp, có lẽ đây chính là câu trả lời thuyết phục nàng như kỳ vọng, nàng níu lấy quần áo của An Phùng Tiên còn không có cởi hết, ôn nhu nói:
- Trượng phu của chị chỉ có một mà thôi.
An Phùng Tiên dùng giọng nói chân thật đáng tin trả lời:


- Tôi chính là trượng phu duy nhất của chị.


Đôi mắt đẹp của An Viện Viện đã có sương mù nhàn nhạt, sương mù càng để lâu càng dày đặc, rốt cục hóa thành mưa xuân, tích tí rơi xuống, cách đó không xa, Dụ Mạn Đình âm thầm lầu bầu: Bộ dáng đáng thương của cô bây giờ, dù là bảo nam nhân đi tìm chết, nam nhân cũng sẽ không chút do dự rồi, hừ! Thủ đoạn cao minh hơn tôi nhiều đó.


An Phùng Tiên động tình đến cả người phát run, mỹ nhân trước mắt có mị lực vô cùng, trên người nàng mỗi một thốn da thịt đều là một tuyệt tác của sự quyến rũ, phía dưới gáy ngọc mơ hồ là xương quai xanh làm người ta tiêu hồn, bờ vai châu viên ngọc nhuận khiến người ta thương tiếc, nhũ phong đầy ắp cao vót kiêu ngạo cao ngất, giải đất đen sẫm đã đã có ái dịch chảy xuống...


An Phùng Tiên trùng động, hắn ôn nhu dán người lên, ôn nhu đem ƈôи ȶhịȶ tráng kiện để ở giữa giải đất tam giác đen sẫm, chỗ lõm xuống kia rất trắng, rất mịn, rất mềm… có chứa sự bức thiết, vẻ trắng hồng, An Phùng Tiên nhẹ nhàng mà đâm vào, An Viện Viện há to miệng rên rỉ:
- Ohhh...
---Hết chương 102---