Oánh Bích cười thê lương: “Được, ta thành toàn cho ngươi”.
Đao xuất ra - mang theo vô vàn tương tư.
Nhát đao vẫn gọn gàng hoàn mỹ như lúc nàng thường xuất thủ, chỉ là lần
này ẩn chứa một phần khắc cốt minh tâm. Đao vạch thành một đường cong u
oán, cắt đứt ái hận tình cừu suốt mười một năm, tất cả chấm dứt trong
một đao này. Nàng lặng người ngẫm nghĩ, cánh tay giương thẳng, phẫn hận
đâm vào thân thể nam nhân nàng ngày nhớ đêm mong.
Trong mộng, nàng từng chém ra nhát đao này cả ngàn lần, nhưng lần nào
cũng vậy, y đột nhiên biến mất khiến nàng hoang mang, buồn bã. Lần này
này cũng nghĩ rằng sẽ chém trượt như trong mộng.
Cách ngực y một phân, không ai có thể phát hiện được cổ tay nàng hơi
ngừng lại trong một thoáng, nhưng rồi vẫn đâm tới theo quán tính, xuyên
vào lồng ngực y hết sức dễ dàng.
Đao đâm vào, nối tiếp là tiếng thở dốc.
Gương mặt y hơi co lại, nàng chợt nhận ra không phải trong mộng, lưỡi
đao xuyên qua lớp cà sa nhắc nàng rằng đây là hiện thực. Nhục thân con
người, chỉ một đao là nhẹ nhàng xuyên qua.
“Quả dưa ngốc, sao lại không tránh?” Nàng trợn mắt rít lên. Cánh tay
nàng run bần bật, nhìn cây đao theo mình bao năm, không dám rút ra.
Trước mắt nàng phảng phất hiện lên tình cảnh mười năm trước, Tâm Viễn
cũng ngậm cười ra đi.
Y mỉm cười giải thoát, lại niệm Phật hiệu: “Phóng hạ đồ đao, lập địa
thành Phật. Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật...” Máu phun ra như
suối, nhuộm đỏ áo cà sa, hòa vào nước mưa vô tình trút xuống. Chỉ trong
nháy mắt, dấu vết sinh mệnh bị cuốn đi, nhòa nhạt dần.
Y loạng choạng ngã xuống, nàng đau lòng đưa tay đỡ y, ôm vào lòng rồi ngồi xuống, nhất thời, đầu óc nàng trống trơn.
“Đừng, chàng đừng chết! Thiếp không muốn chàng chết”. Lúc máu y chảy
tràn, bao nhiêu ý niệm của nàng đều tan, ngũ tạng lục phủ quấn lấy nhau, ép tim nàng nhỏ máu. Không, không phải thế, nàng không muốn kết cục lại thế này.
“Oánh Bích, ta thật lòng không muốn phụ nàng. Ta từng thề cả đời sẽ hầu
hạ Phật tổ, nàng hiểu không? Bao nhiêu năm nay, ta vẫn không quên
nàng... đừng giết người nữa, đáp ứng ta đi!” Y nắm chặt tay nàng, mỗi
câu nói khiến gương mặt y thống khổ co lại, lòng nàng đau đớn như phát
cuồng.
Nước mắt tràn ra trên mắt nàng, nước mưa tạt vào, trộn lẫn nước mắt,
không hiểu là ngọt hay đắng. Lời y nói khiến đau thương trong lòng nàng
trỗi dậy, gặp nhau lúc xưa làm chi? Gặp nhau làm gì? Nàng buông tay y,
dụng lực nhổ đao, mũi đao nhuộm máu, nhuộm cả tình duyên lỡ làng một
đời.
Nàng lật tay, cắt vào cổ, không thể cùng sống bên nhau, cũng muốn chôn cùng một huyệt.
Y cố vận lực đưa tay kẹp lấy lưỡi đao, giật khỏi tay nàng rồi phất tay
quăng lưỡi đao đi, vết thương trên ngực nhói lên, máu tràn ra không thể
cầm nổi. Nàng sững sờ nhìn màu máu đỏ, trước mắt tối sầm như màu mây đen giăng phủ khắp trời, màu sắc quen thuộc nhưng lần này khiến nàng hoang
sợ, quay cuồng.
“Chàng chết rồi, thiếp cũng không muốn sống một mình”. Nàng khẽ nói với
y, áp mặt vào má y, mặc cho dòng lệ nhỏ xuống gương mặt lạnh giá. Trong
khoảnh khắc yên tĩnh này, nàng nghe thấy nguyện vọng trong đáy lòng y.
Y cười miễn cưỡng: “Nàng nhất định phải sống, bất tất theo ta, đến âm phủ ta vẫn muốn làm hòa thượng”.
Nàng khóc trong câm lặng, không còn muốn so đo lời lẽ với y, trong lòng
thống hận bản thân vô vàn, chợt nâng gương mặt y lên, xuyên qua màn mưa
hòa cùng nước mắt gào lạc giọng: “Vì sao chàng muốn chết? Thiếp chỉ muốn ở cạnh chàng, không cần gì hết! Chàng đừng đi, đừng đi...”
Y mỉm cười, nụ cười như khúc tuyệt xướng đẹp đẽ nhưng thoáng qua: “Nếu
kiếp sau ta lại là Trần Anh Hồng, nhất định không bao giờ xa lìa nàng”.
Nụ cười chưa tắt, y ngoẹo đầu, hồn về chín suối.
Nàng chết điếng, trong khoảng khắc đó thiên địa không còn tồn tại. Người vẫn trong lòng, tình cũng quay về, chỉ có hồn ở nơi xa, cách chia sinh
tử.
Y là người một lòng, đã trót yêu thương Phật nên không thể yêu bất cứ nữ tử nào trên thế gian. Nàng tin rằng nếu y là một nam tử bình phàm tất
sẽ yêu thương nàng. Chỉ là y không phải. Và y cũng không thể. Còn nàng,
như mọi nữ tử si tình trên đời, nguyện chờ đợi y, vì y xuất gia, thậm
chí chết vì y nhưng không thể khiến y từ bỏ Phật,
Mưa lớn dần nhưng mưa lớn thế nào cũng không rũ sạch được bi ai, hối hận. Bi hoan ly hợp trên nhân gian lại tái diễn.