Thu Oánh Bích lặng người lắng nghe, đầu óc lướt qua những dâu bể suốt
mười một năm nay, bất chợt cười vang, chỉ thẳng cây đao trên tay vào y:
“Cái gì mà nhân duyên xuất hiện trong quá khứ! Những gì đã qua đều từ
ngươi mà ra, nên bỏ đồ đao là ngươi, không phải ta”.
Đồ đao! Nàng giết người thì đã sao? Lòng chết rồi, thân thể cũng không
Phật. Không muốn hành hiệp trượng nghĩa, nàng cam tâm trở thành sát thủ, hận không thể giết hết nhân gian để cùng y về bên kia thế giới.
Vẻ mặt siêu nhiên của y thoáng qua tia thống khổ: “Oánh Bích, quả thật
mọi tội nghiệt đều từ ta mà ra, đã vậy ta cam lòng chấp nhận tất cả”.
Nàng cười lạnh, dẹp nỗi đau trong lòng, uốn cổ tay, cây đao phát ra hàn
quang bất khuất: “Ngươi không nên gọi ta là Oánh Bích, qua bao năm rồi
mà ngươi tu hành không bằng ngày xưa. Ngươi quên lúc chia tay gọi ta là
gì rồi ư? Ngươi gọi là nữ thí chủ cơ mà”. Ba chữ sau cùng, giọng nàng
đầy oán hận, sầu khổ.
Lam Táp Nhi nấp ngoài xa nghĩ lại những lúc cười trêu Thu Oánh Bích, bất giác đau lòng. Nàng khẳng định được đại hòa thượng này là nam nhân duy
nhất trong đời của Thu Oánh Bích, cũng là kẻ khiến nàng ta thống hận
suốt kiếp. Nàng vốn cho rằng y là loại hoa hoa công tử, bạc hạnh tiểu
nhân mới khiến Thu Oánh Bích hận đến thế, nào ngờ y lại là một hòa
thượng.
Y cúi đầu niệm một câu Phật hiệu rồi lại ngẩng lên, tỏ vẻ thành khẩn:
“Quả thật ta tu hành chưa đủ, lúc niên thiếu khí thịnh đã gây ra sai
lầm, mong nàng tha thứ cho tội lỗi của ta”. Y trang nghiêm quỳ xuống,
chậm rãi vập đầu.
Thu Oánh Bích lạnh nhạt: “Cái gì mà xưng ta, ngươi nên xưng là bần tăng
mới phải. Các ngươi là người xuất gia, không phải cần rũ bỏ ‘cái tôi’
trước hết sao?” Cây đao trong tay nàng chợt rũ xuống.
Y cười khổ, thở dài: “Ta là người phàm, không làm nổi thánh tăng. Hiện
giờ chỉ mong bù đắp được tội lỗi, mong nàng cho ta cơ hội”. Vốn y một
lòng mong giải thoát bản thân, đến giờ mới hiểu được chúng sinh hữu
tình, chỉ hy vọng đừng quá muộn.
Giọng nàng yếu ớt vang lên: “Cơ hội? Sai lầm rồi không thể quay lại, còn gì để nói?” Thân hình nàng run lên, lòng đã động, sao có thể giữ yên?
Nàng hận y, chính y đã đến tìm nàng, cũng vì thế khiến nàng sa chân vào
ân oán tình cừu triền miên nay. Một khi đã yêu thương, lại không thể
quên được, hà cớ bỏ nàng mà ra đi?
“Tửu nhục trôi qua họng, Phật tổ giữa cõi lòng”. Tửu nhục có thể trôi vào, tình ái có thể không?
“Ta vốn nghĩ ngươi muốn làm hòa thượng, ta sẽ làm ni cô ở cạnh ngươi cả
đời nhưng ngươi có cho ta cơ hội không?” Nàng cười khổ vuốt mớ tóc mai,
trong trời đêm phơ phất gió, nàng vẫn đẹp đến nao lòng.
Y vẫn quỳ phục, bất giác lại nghĩ đến Ma Đăng Già Nữ si tình.
“Nếu con muốn làm vợ A Nan, vậy cắt tóc đi”. Trong mắt Phật Đà nở nụ
cười trí tuệ, mục quang Ma Đăng Già Nữ lướt qua Tỷ Khiêu (Quen đọc là Tỳ Kheo) sau lưng ông, họ đều bật cười, không tin rằng tình ái kiên định
đến thế, cũng có người kinh ngạc rằng Phật Đà lớn mật, sợ tiện dân nữ tử này nhiễu loạn tôn nghiêm của Phật môn thanh tịnh.
Vì tình yêu trong lòng, không tiếc cắt đứt vạn sợi tóc xanh. Tóc rơi
xuống, Ma Đăng Già Nữ không hề hối hận, tuy nàng tiếc nuối trần thế
nhưng có thể sớm chiều thấy mặt A Nan, thành phu thê trên danh nghĩa,
xuất gia có sao đâu? Sau cùng, Ma Đăng Già Nữ thành Tỷ Khiêu ni.
Y ngây người ngẫm nghĩ, có phải y không muốn nàng xuống tóc vì những sợi tóc xanh buông dài như suối đó từng quấn qua ánh mắt mê loạn của y, trở thành vẻ đẹp vô song của nàng? Nếu vì y mà không còn nữa, há chẳng tội
lỗi lắm ru? Y biết những tạp niệm mê luyến sắc tướng đó là ma chướng
ngăn y thành Phật nhưng y không tài nào rũ bỏ được.
Y hít sâu một hơi, bao năm tháng tu luyện giúp y trưởng thành, lúc cất
tiếng bình tĩnh như ngọn núi hoang, vùi sâu đáy lòng dưới cỏ dại: “Ta
không biết nàng là Mẫu Đơn, hiện giờ mới biết vì ta, nàng mới tạo thành
tội nghiệt vô biên. Ta là kẻ đáng chết, xin nàng bỏ qua cho những người
vô tội”. Y nhìn nàng sâu thẳm, trong đáy mắt nàng hận ý dâng lên mỗi lúc một nồng: “Nàng muốn báo cừu, cứ việc động thủ, xin nàng cho ta một cơ
hội chuộc lỗi”.
“Ha ha...” Nàng phá lên cười điên cuồng không ngớt khiến người nghe rúng động, cõi lòng lạnh ngắt. Hóa ra y đến không phải vì nàng, mà chỉ quan
tâm đến những người vô tội. Vô tội, lẽ nào nàng có tội? Trái tim nàng
vốn tuyệt vọng, vì y xuất hiện đã hơi lay động, đúng vậy, nàng chấp nhận rũ bỏ mối hận mười một năm, muốn quay lại ngày xưa, nhưng câu nói của y khiến tuyệt vọng lại dâng lên trong lòng nàng, đập tan trái tim mong
manh.
Tim đã bị thương lại thêm một lần thương tổn, như hồng nhan buồn bã ra
đi, một đi không trở lại. Nàng chậm rãi giơ đao lên, giọng trống rỗng:
“Ngươi muốn ta cắt đứt, đúng không? Ngươi không sợ chết?”
Y chắp tay ngồi kiết già, vẻ mặt bình thản: “Thiện tai. Chỉ mong sau khi ta chết, nàng khôi phục bản tính, không còn là Mẫu Đơn giết người không nháy mắt”.
Võ công, gan dạ, phẩm đức, phu quân ta không được thiếu yếu tố nào...
Ngươi tham luyến mỹ sắc, không kể tín nghĩa như thế, chết cũng đáng....
Trên đời quá nhiều ác nhân, ta tuy là nữ tử cũng muốn trừ gian diệt
ác....Chỉ cần chàng đồng ý xá giới, chúng ta sẽ ở bên nhau... Đi đến
chân trời góc biển, thiếp cũng theo chàng. Nữ tử từng khiến y xiêu lòng
đã thành tuyệt thế sát thủ, y đợi nhát đao này, đợi giải thoát này lâu
lắm rồi.
Thu Oánh Bích cầm đao ngửa mặt lên trời, khóc mà không còn nước mắt. Y
vẫn muốn bỏ lại nàng, bỏ lại mình nàng cô đơn trên cõi đời này.
Thà chết chứ y không muốn ở cùng nàng.
Toàn thân nàng lạnh ngắt, cơ hồ không đứng vững. Lam Táp Nhi bi thương
nhìn hai người, phảng phất chìm vào nước mắt trong đáy lòng Thu Oánh
Bích. Nàng muốn chạy ra, mắng xú hòa thượng kia một trận, ngay kẻ mù
cũng nhận ra mối tình si như thiêu thân lao vào ánh lửa của Thu Oánh
Bích, vì sao y không biết? Nếu y biết, sao lại không nhận lấy? Nấy y
từng nhận lấy, vì sao lại buông bỏ?
Y cúi đầu, sợ chạm vào ánh mắt Thu Oánh Bích. “Giải thoát sinh tử đạt
được A la hán”, lòng y xáo động, câu kinh này là chút cố chấp còn lại
của y, tu thành chính quả thật sự quan trọng đến thế sao? Y không dám
nghĩ nhiều, từ lúc sinh ra, y sống vì niềm tin này, y phải giữ lấy, kể
cả phải nén lòng nhìn mối tình si sụp đổ trước mắt.
Ham vui một chốc tạo thành kết quả ngày nay, y có bao giờ nghĩ tới điều
đó? Sắc tướng đến sau cùng vẫn là không, y hiểu rõ đạo lý này, những
tình ái quấn quýt nơi trần thế chỉ là vô vọng. Tuổi trẻ rỡ ràng thoáng
chốc thành xương khô, một cái túi da hôi thối, hà tất cố giữ làm gì? Y
nguyện rũ bỏ tính mệnh để nàng rũ đi cừu hận, tấm lòng này, y tin rằng
rồi nàng sẽ hiểu.