Phải đến năm năm sau, Lam Táp Nhi mới quay lại Bích Thịnh hồ, cảnh vật
vẫn thế, chỉ có tâm thái khác xưa. Nàng chậm rãi theo đường mòn đi vào
sâu trong rừng. Ở đó có một ngôi mộ và một tòa am kề sát nhau.
Nàng đứng trước cửa am, chuyện cũ như thủy triều ào ạt dâng lên. Bên
ngoài am là một thế giới khác, bao đời giai nhân đều khổ vì chữ Yêu.
Nàng nhìn chăm chăm hai chữ Vô Sắc trên biển, biết tất cả vẫn chưa kết
thúc.
Chỉ trừ khi cái chết giải thoát, tất cả mới rũ sạch. Yêu, là cho đi tất
cả, dốc hết cả đời cũng không hề tiếc nuối. Nàng thầm nhủ, nếu như thế,
thà cả đời đừng thử yêu làm gì.
Đứng lặng hồi lâu, nàng buồn bã hạ sơn, dấn thân vào chốn vạn trượng hồng trần, dần dần khuất bóng...