Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 797: Độc Vương Trúng Độc

Người ở chỗ này đều biết, lão tôn thượng vẫn không thể dung hợp được Dị Hỏa, đây là một cây gai trong lòng.
Mà bây giờ thấy con rể đáng ghét thế mà có thể dung hợp Dị Hỏa, trong lòng sao lại không đau. . . đây rõ ràng là bị mất mặt trước đám thuộc hạ.


Lúc này Thanh Hư nhìn Dị Hỏa trước mặt Dạ Côn, một đen một vàng dung hợp lại cùng nhau tản ra ánh sáng óng ánh, thế nhưng ở trong mắt Thanh Hư, đây là ánh sáng tử vong.


Hắc Vong Kim Luân cũng không phải chuyện đùa, cảnh giới chơi lửa của Diệp Ly còn lợi hại hơn cả Diệp Hoa, hiện tại Côn ca cũng chỉ là hỏa chủng ít một chút mà thôi, bằng không cảnh giới chơi lửa tuyệt đối không kém Diệp Ly.


- Tiểu tử này thế mà chưng Huyết Hắc Trùng của Thanh Hư, hơn nữa còn dùng Dị Hỏa dung hợp, rõ ràng có tình nghi trang bức.
Trư Can Liệp nhẹ giọng cười nói, cảm giác con rể lão tôn thượng rất không tồi. . .
Liệt Cốt cười nói:


- Không phải có tình nghi, đây là trắng trợn trang bức ở trước mặt lão tôn thượng.
- Đúng vậy, nếu muốn chưng, dùng một loại Dị Hỏa là được rồi, hắn thế mà còn dung hợp chưng. . . tiểu tử này có chút thú vị.
Bố Lai Đặc sờ lên cằm, có chút hứng thú với Côn ca.


Mà Tuyệt Thiên thấy thê tử của mình thế mà cảm thấy hứng thú với tiểu đầu trọc. . . chẳng lẽ hiện tại đầu trọc nổi tiếng như thế sao?
Có lẽ đây chính là mị lực đến từ đầu trọc đi.


Vậy mà lúc này Dạ Côn thu hồi Dị Hỏa, trong lòng cũng rất hài lòng, một chiêu vừa rồi khẳng định rung động đến cha vợ.
Đừng cho là Côn ca không biết, nhất định đang núp ở nơi hẻo lánh quan sát đi.


Lúc này Huyết Hắc Trùng đã hòa tan, dưới nhiệt độ cao khủng bố của Dị Hỏa, đủ để hòa tan hết thảy.
Dạ Côn nhếch miệng lên tươi cười:
- Lão sư, nơi còn có một điểm đen, hẳn là con côn trùng kia để lại, ta liền không khách khí.


Một điểm đen siêu cấp nhỏ bị Dạ Côn ăn, đừng nói. . . mùi vị còn không tệ nha.
Nhưng mà đám người Diệp Hoa thấy Dạ Côn cứ ăn như vậy, liền hít sâu một hơi, tên đầu trọc này. . . thật không theo lẽ thường ra bài a. . .
Thanh Hư âm u nói ra:


- Mặc dù Huyết Hắc Trùng bị ngươi nướng chỉ còn lại một chút như vậy, thế nhưng ngươi chưa nghe nói qua, áp súc chính là tinh hoa sao?
Nguyệt Hoa trên lầu nghe thấy câu này, từ tốn nói:
- Đúng thế, người nào đó áp súc còn không phải tinh hoa.
Mọi người: ......


- Ta có áp súc hay không, người nào đó còn không phải thoải mái đến thượng thiên.
Liệt Cốt cũng không sợ, lập tức phản bác.
Mọi người hoàn toàn câm nín, các ngươi đừng có lôi chuyện phòng the của mình ra đây chứ.


Nhưng mà trong đại sảnh, Dạ Côn cũng sững sờ. . . cẩn thận cảm giác một thoáng. . . hình như thân thể không có gì khác thường.
- Thanh Hư lão sư, trong người ta không cảm nhận được bất kỳ dị thường nào.
- Không vội, ngươi chờ một chút. . .
Dạ Côn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể chờ...


Mà người trên lầu cứ nhìn như vậy, làm thê tử của Côn ca, lúc này cũng lo lắng đến. . . mặc dù biết Dạ Côn mạnh mẽ, thế nhưng Thanh Hư cũng không yếu, có thể khiến y lấy ra, nhất định là thứ áp đáy hòm.
Một khắc sau, Dạ Côn nhịn không được hỏi:
- Không còn sớm đi.


Thanh Hư nhíu chặt lông mày, tên Dạ Côn này làm sao một chút việc đều không có, ấn đạo lý mà nói, hiện tại hắn nên cầu mình cho giải dược mới đúng. . .
Chuyện này không giống như những gì mình nghĩ a. . .
Không đúng!
Chẳng lẽ nói. . . sau khi dùng Dị Hỏa nướng, độc tố sẽ thanh trừ hết sao?


Thanh Hư nhìn vào mâm trắng, tựa hồ còn có một điểm đen. . . trực tiếp dùng ngón tay chấm lên.
Sau đó nhét vào trong miệng.
Thấy Thanh Hư tú thao tác như thế, Dạ Côn cũng choáng váng. . .


Bất quá trong lòng Dạ Côn cũng kinh ngạc tán thán, y thế mà hoài nghi không có độc, cho nên liền ăn thử. . . nói thật, mình cũng không biết nó có hay độc.


Nhưng mà Dạ Côn đột nhiên nhìn thấy Thanh Hư trợn tròn mắt, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt đen thui, vô số tơ máu đỏ tươi từ dưới da toát lên, cả người phảng phất biến thành một tên ma quỷ! ! !


Mà toàn thân Thanh Hư đều đang run rẩy, bàn tay lớn lập tức mò vào trong túi quần, chẳng qua là thân thể bắt đầu cứng ngắc lại.
Dạ Côn vội vàng hỏi:
- Thanh Hư lão sư, ngươi thế nào. . . ngươi trúng độc sao! ! !


Thanh Hư đã nói không ra lời, Huyết Hắc Trùng này quả thật rất ngưu bức, lúc Thanh Hư luyện chế ra cũng thử qua. . . kém chút toi đời, cũng may có Diệp Ly ở bên cạnh lấy thuốc, mới kéo lại được.
Dạ Côn nhìn phương hướng ngón tay Thanh Hư chỉ, liền lập tức sờ soạng vào, rất nhiều thịt. . .


Bất quá vẫn mò được mấy cái bình "nhỏ"! ! !
Đỏ đỏ xanh xanh.
- Thanh Hư lão sư, là cái bình nào?
Dạ Côn vội vàng hỏi, cảm giác Thanh Hư lão sư hình như sắp không xong rồi, nhìn khóe miệng một chút, đều nổi gân.
Thanh Hư nhìn đầu trọc, tranh thủ thời gian chỉ giải dược màu đỏ.


Nhưng mà Thanh Hư một chỉ này, có chút bao quát. . . Dạ Côn cũng không biết là cái bình nào.
Nhưng có thể khẳng định, bình màu đỏ khẳng định không phải giải dược.
Cho nên Côn ca kết luận. . . bình màu xanh lá này, mới là giải dược.


Nhìn màu sắc bồng bột của nó liền biết. . . mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.
- Thanh Hư lão sư, đừng nóng vội, giải dược đến rồi!
Thanh Hư trơ mắt nhìn Dạ Côn mở ra cái bình màu xanh lá kia, sau đó duỗi tới.
Trong lúc mắt trợn tròn kinh ngạc, trực tiếp nhét vào trong miệng! ! !


Con mẹ nó đây là độc dược a! ! !
Cái bình màu đỏ! ! ! Cái bình màu đỏ kia mới đúng! ! !
Trong lòng Thanh Hư đang reo hò, thế nhưng thân thể tựa hồ không nghe sai khiến.
Dạ Côn nhìn bộ dáng của Thanh Hư, thầm nghĩ không ổn. . . làm sao mặt đều tái rồi?
Đây là hiệu quả trị liệu phải có sao?


Thanh Hư ngơ ngác nhìn Dạ Côn, ngươi đây là cái biểu lộ gì, ngươi là muốn nhìn lão tử chết sao?
Nhưng mà nhìn khóe miệng Thanh Hư vẫn tiếp tục co giật, trong lòng Dạ Côn giật mình:
- Chẳng lẽ ta lấy sai thuốc?
Thanh Hư dùng hết sức lực toàn thân nhẹ gật đầu.


- Ngại quá. . . ta thấy bình này lớn lên giống giải dược.
Thanh Hư: ......
Mà mọi người ở trên lầu đã sớm cười đến căng gân.
Ngàn vạn không nghĩ tới, độc vương Thanh Hư lại có ngày hôm nay, thế mà bị Dạ Côn độc cho không gánh nổi.


Mọi người ở đây, người nào chưa bị Thanh Hư thua thiệt qua, cả đám đều bày ra bộ dáng xem kịch vui.
Chẳng qua là Dạ Côn dưới lầu rất gấp a, nhìn bộ dáng Thanh Hư như thế, tựa hồ sắp một mệnh ô hô.
Mình vừa đến liền thủ tiêu thuộc hạ của cha vợ, hiểu lầm kia liền lớn.


Dù sao là tự y ăn, Côn ca không có ép y ăn.
- Thanh Hư lão sư, bình nào mới là giải dược a.
Dạ Côn hỏi lần nữa.
Thanh Hư cảm thấy mình sắp bạch nhật phi thăng rồi, tên Dạ Côn này quả thật không phải người.


Lúc này toàn thân Thanh Hư đã cứng đờ, liền tròng mắt đều không thể biểu đạt, Dạ Côn rất gấp. . .
Quyết định cược một lần!
- Chẳng lẽ là. . . màu sắc nguy hiểm nhất là giải dược?
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng.


Ánh mắt Thanh Hư sáng lên, tên này cuối cùng cũng khai quang, chính là cái bình màu đỏ. . . thoạt nhìn giống độc dược kia.