Nhìn phòng khách hoa lệ trước mắt, Dạ Côn cảm giác mình về tới trước kia, bất quá cho dù trở lại trước kia, mình cũng chưa từng thấy qua cảnh tưởng hoành tráng như vậy, dù sao mình năm đó mình là dế nhũi, đều bị bạn gái chụp mũ.
Nhưng mà ở giữa đại sảnh, Dạ Côn nhìn thấy một tên mập. . .
Lúc này ngồi ở cạnh một cái bàn, cặp mắt kia phảng phất sắp bị thịt mỡ thôn phệ.
Không cần suy nghĩ nhiều, người này hẳn là thuộc hạ của cha vợ.
Một thoáng liền ra oai phủ đầu, cha vợ thật là.
Tên mập kia không phải ai khác mà chính là Thanh Hư lúc trước bị thương, chẳng qua tới ngày thứ hai. . . Thanh Hư liền tốt, ai biết y tự đâm bao nhiêu châm cho mình, dù sao người khác đều phải nằm đến một năm.
- Ngươi chính là Dạ Côn, nam nhân của A Ly?
Thanh Hư nhìn Dạ Côn từ tốn nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ngươi là?
- Ta gọi Thanh Hư, là thuộc hạ của tôn thượng, đồng thời cũng là lão sư của A Ly.
Nghe xong là lão sư của Ly Nhi, Dạ Côn liền hướng phía Thanh Hư chắp tay:
- Nguyên lai là lão sư.
Thấy Dạ Côn hữu lễ như thế, trong lòng Thanh Hư cũng sinh ra một chút hảo cảm, bất quá cực kỳ bé nhỏ.
- Ngồi đi.
Thanh Hư chỉ chiếc ghế đối diện nhẹ nói ra.
Dạ Côn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở đối diện Thanh Hư, cười nói:
- Không phải lão sư muốn khảo nghiệm ta sao?
Thanh Hư cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp xuất ra một cái bình "nhỏ".
Cái bình này theo Dạ Côn, hẳn lớn bằng đầu Thanh Hư, mà ở trong bình, thế mà chứa một con côn trùng.
Một con côn trùng mọc đầy xúc giác màu đen, ở trên mặt trên còn có lông tóc nhỏ xíu, trên trán có một con mắt thật to.
Côn ca nhìn thấy da đầu đều tê dại.
- Đây là thiên cổ độc trùng, Huyết Hắc Trùng.
Thấy vẻ mặt Dạ Côn cũng thay đổi, nụ cười của Thanh Hư tựa hồ càng sáng lạn.
Dạ Côn rất sợ côn trùng lít nha lít nhít như thế, nhìn liền muốn phun!
- Lão sư, Huyết Hắc Trùng này dáng dấp thật đặc biệt a.
Dạ Côn cố nặn ra vẻ tươi cười, thật muốn cho một quyền để nó tan biến.
Thanh Hư mở nắp bình ra, dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Dạ Côn, lấy Huyết Hắc Trùng ra, thế mà đặt ở trên tay! ! !
Cử động này khiến Dạ Côn nhịn không được ngửa ra đằng sau, đây có thể xem như đồ chơi sao?
- Huyết Hắc Trùng là ta nuôi nấng, kịch độc vô cùng. . . chỉ cần đâm một thoáng, trên cơ bản liền xong đời, độc tố của nó sẽ đông kết máu của ngươi, đồng thời Huyết Hắc Trùng sẽ ăn mòn đầu óc của ngươi, từ đó khống chế đại não ngươi, lợi hại không.
- Ngưu bức!
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên.
- Ăn nó đi, nếu như không chết, cửa ải này liền vượt qua, sau này ta sẽ ủng hộ chuyện của ngươi và đám Ly Nhi.
Thanh Hư khẽ cười nói, chẳng qua là cái nụ cười này lại khiến người ta sợ hãi không thôi?
Dạ Côn nghe thấy yêu cầu này, lập tức choáng váng! ! !
Ăn con côn trùng này? Lão tử nhìn đều không muốn liếc mắt, thế mà bảo mình ăn! ! !
Thanh Hư tiếp tục nói:
- Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không ăn, vậy liền trở về đi. . .
Dạ Côn không nói.
Thanh Hư để Huyết Hắc Trùng lên bàn mặt, nhẹ nói ra:
- Ly Nhi cùng Lưu Nhi là chúng ta nhìn lớn lên, nam nhân các nàng chọn phải qua được một cửa này của chúng ta, ngươi hẳn có thể hiểu đi?
- Có thể đổi một cái hay không?
Dạ Côn nhìn Huyết Hắc Trùng trên bàn, cái miệng nhỏ nhắn còn ngo ngoe, lão tử đều sắp ăn ngươi... còn vui vẻ như vậy?
Thanh Hư từ tốn nói:
- Mỗi tên thuộc hạ, đều có ý nghĩ của mình, ta chính là như thế, vẫn là câu nói kia, cửa ở phía sau, chúng ta coi như ngươi chưa từng tới.
Dạ Côn nhìn Huyết Hắc Trùng trên bàn mặt, đây không chỉ là muốn ăn đi, mà còn muốn mạng.
Đây không phải khảo thí, đây quả thực là biến pháp đòi mạng ngươi a!
Chỉ là nghĩ đến độc, Dạ Côn đột nhiên nhớ tới, hình như mình đã sớm bách độc bất xâm, cho dù ăn vào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Chỉ cần ăn đúng không?
Dạ Côn trầm giọng nói ra, vì thê tử, không thèm đếm xỉa!
- Đúng.
- Mặc kệ ta ăn như thế nào?
- Đúng.
- Được!
Dạ Côn móc ra một cái cái nồi, trực tiếp nhét Huyết Hắc Trùng vào bên trong, sau đó tay phải ngưng kết ra Dị Hỏa. . .
Lão tử chưng ăn!
Cảm nhận được Dị Hỏa gợn sóng, Thanh Hư chặt chẽ chau mày một cái, tên tiểu trọc đầu tại sao có được Dị Hỏa?
Nào chỉ Thanh Hư nghi hoặc, Dị Hỏa vừa ra tới, người xung quanh đều cảm giác được khí tức của Dị Hỏa.
Mà ở trong một căn phòng ở trên lầu, tất cả mọi người đều đang nhìn vào một cái màn hình lớn, trong màn hình chính là Dạ Côn. . .
Diệp Hoa thấy Dạ Côn xuất ra Dị Hỏa, thấp giọng hỏi:
- Sao hắn lại có Dị Hỏa?
Diệp Ly đứng ở phía sau biết đang hỏi mình, nhẹ nói ra:
- Con cũng không biết.
Diệp Hoa lời vừa mới nói xong, chỉ thấy tay trái Dạ Côn lại toát ra một đoàn Dị Hỏa.
Chuyện này không chỉ khiến Diệp Hoa bất ngờ, mà cả đám đứng ở phía sau đều rất kinh ngạc! ! !
Dù sao Dị Hỏa là sở trường của Diệp Hoa.
- Đứa con rể này không tệ lắm.
Thanh Nhã nhìn Dạ Côn bên trong màn ảnh khẽ cười nói.
Đông Hoàng Bạch Chỉ dịu dàng nói ra:
- Quả thật không tệ, đều có hai loại Dị Hỏa.
Nghe thấy mẫu thân tán dương phu quân, ba muội tử cũng hơi yên tâm, ít nhất hiện tại mẫu thân không có nhằm vào phu quân.
- Ta đã nói rồi, tiểu tử này cũng không tệ lắm.
Thanh Vũ Đồng cũng khen Dạ Côn, nhân phẩm tiểu tử này không tệ, chỉ là có hơi hoa tâm một chút.
Nhan Mộ Nhi nhìn thấy phu quân, trong lòng rất là kiêu ngạo.
Xem bọn họ, bị hỏa trong lòng bàn tay phu quân rung động đến, bất quá hai ngọn lửa kia của phu quân là như thế nào, trước kia đều chưa nói qua.
Nhưng mà một màn kế tiếp, lại khiến Diệp Hoa nhìn mà choáng váng.
Chỉ thấy Côn ca, hai tay thế mà dần dần dung hợp Dị Hỏa lại cùng nhau.
Khai Vân cũng nhịn không được nói ra:
- Trời ạ, hắn là điên rồi sao! ! ! Là muốn đồng quy vu tận với chúng ta sao! ! !
Dung hợp Dị Hỏa, đó cũng không phải là chuyện đùa, Diệp Hoa đến bây giờ còn không có dung hợp Dị Hỏa, duy nhất có thể dung hợp Dị Hỏa chính là Diệp Ly.
Mà dung hợp Dị Hỏa hơi xảy ra chuyện, liền sẽ là nổ tung kinh khủng, uy lực kia. . . không phải người bình thường có thể chịu nổi.
Nhưng nổ tung trong tưởng tượng không có xuất hiện, mà là dung hợp thành công.
Côn ca trong lúc vô hình, đột nhiên trang một đợt bức, khiến đám người Diệp Hoa khϊế͙p͙ sợ không thôi.
- Lão tôn thượng đều không thể dung hợp, tiểu tử này thế mà dung hợp! ! !
Bố Lai Đặc nhịn không được sợ hãi than một tiếng.
Tuyệt Thiên cũng ngàn vạn không nghĩ tới:
- Dạ Côn thật khiến người ta ra ngoài ý muốn.
- Nhìn biểu lộ của Thanh Hư kìa, tựa hồ rất sợ hãi.
Trư Can Liệp chê cười Thanh Hư trong màn hình, mặc dù dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, thế nhưng trên trán rõ ràng đã toát mồ hôi.
Nếu vừa rồi phạm phải một chút sai lầm, Thanh Hư liền ở ngay trung tâm vụ nổ.
Mà hình như tất cả mọi người đều ở ngay trung tâm vụ nổ.
Bất quá Diệp Hoa lúc này trầm giọng nói ra:
- Tiểu tử này! ! ! Hắn chính là đang nói cho bản tôn, nếu như không thỏa hiệp, sẽ đồng quy vu tận! ! !
Thanh Nhã trợn trắng mắt, nhìn bộ dáng ghen tỵ kia xem, chậc chậc chậc. . .