Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 798: Ngươi Nhìn Cái Gì

- Nhất định là bình màu đen! ! !
Dạ Côn mang theo tâm tình vui sướng nói ra, phảng phất mình đã đoán đúng rồi.
Trong lòng Thanh Hư đang reo hò, ngươi mù sao. . . màu đỏ. . . là màu đỏ. . .
Nhìn Dạ Côn mở nắp bình màu đen ra, nội tâm Thanh Hư cự tuyệt.


Nhưng lại vô phương biểu hiện ra ngoài, tròng mắt nhìn Côn ca mang theo dáng vẻ vui sướng tới.
Tiểu tử này muốn mưu sát mình! ! !
Tôn thượng! Cứu mạng a! ! !
Con rể ngươi điên rồi! ! !
Lão tử sắp bị con rể ngươi đùa chết! ! !


Trong lúc Dạ Côn muốn cho Thanh Hư ăn giải dược, cầu thang truyền đến âm thanh trầm trọng.
Dạ Côn nghe thấy âm thanh này, rất quen thuộc.
Đây chính là âm thanh giày da, đã rất nhiều năm không nghe thấy.


Dạ Côn nhìn về phía đầu bậc thang, chỉ thấy một đôi giày da đen phát sáng xuất hiện. . . bộ pháp này, Dạ Côn cảm giác có thể đi ra lục thân không nhận.
Lúc thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, Dạ Côn kết luận, đây chính là cha vợ. . .
Trước đó gặp qua một lần, đây là một nam nhân suất khí tóc dài.


Nghe nói nam nhân tóc dài, hiểu biết đều không được tốt lắm.
Thời gian qua hai năm, Côn ca cùng Diệp Hoa cuối cùng cũng nghênh đón lần gặp mặt thứ hai, chính là loại mặt đối mặt kia.


Đối với cha vợ ở trước mắt, Dạ Côn đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, chủ yếu là khí tràng của đối phương quá mạnh, mặc kệ mình nói cái gì, tựa hồ cũng không được vỗ tay, dứt khoát liền giữ yên lặng, ngươi trang bức, ta cũng trang bức, xem ai ngưu bức.


Diệp Hoa đi đến trước mặt Thanh Hư, từ tốn nói:
- Thật quá mất mặt.
Sau khi nói xong liền cầm lấy một bình màu tím, trực tiếp rót vào trong miệng Thanh Hư.
Thanh Hư cảm thấy hiện tại mình thật là khổ, hai cha con nhà này nhất định là nhìn mình không vừa mắt, muốn nhân cơ hội thủ tiêu mình! ! !


Nhìn bộ dáng trang bức kia xem, giống như mình đã làm đúng rồi vậy.
Dạ Côn nguyên bản đã yên tâm lại, dù sao cha vợ xuất mã, hẳn có thể giải quyết Thanh Hư.
Thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, thân thể Thanh Hư lão sư thế mà bắt đầu bành trướng, tựa hồ muốn nổ tung! ! !


Lúc này một bóng người xinh đẹp chạy tới, cầm lấy giải dược màu đỏ rót vào trong miệng Thanh Hư.
Diệp Ly nhịn không được nói ra:
- Hai người làm gì vậy, không biết cũng đừng làm loạn chứ.


Thanh Hư thấy là Diệp Ly tới, cuối cùng cảm giác mình đã nhặt về một cái mạng nhỏ, vẫn là Diệp Ly tốt. . . hai con hàng này đều không phải hạng tốt lành gì.
- Nương tử!
Dạ Côn thấy Diệp Ly đã lâu không gặp, nhịn không được lên tiếng hô.


Còn không đợi Diệp Ly nói chuyện, Diệp Hoa đã lạnh giọng nói ra:
- Ai bảo con ra, mang Thanh Hư xuống!
Diệp Ly không có biện pháp nào, hiện tại là phụ thân nói tính, cho Dạ Côn một cái ánh mắt khích lệ, trước hết mang theo Thanh Hư hư nhược trở về.


Lúc này. . . bầu không trong đại sảnh khí có chút đè nén, Dạ Côn cùng Diệp Hoa đều không nói chuyện, thế nhưng mắt lớn mắt nhỏ trừng lẫn nhau! ! !
- Oa, có thể đối mặt với lão tôn thượng lâu như vậy, tiểu tử này là đệ nhất nhân a.


Khai Vân sợ hãi than một tiếng, thế mà có thể chống đỡ được tử vong ngưng thị của lão tôn thượng, nếu như là bình thường người, đã sớm không chịu nổi.
- Hai nam nhân, đối mặt lâu như vậy, không phải có thù, thì chính là hữu tình.
Mọi người: ......


Trong đại sảnh, trong lòng Dạ Côn có chút khác thường, cha vợ. . . tử vong ngưng thị thật là lợi hại a! ! !
Nếu như không phải mình thần công cái thế, chỉ sợ sớm đã không chịu nổi, bắt đầu nói sang chuyện khác.
Đối với tình huống lúng túng như vậy, cần da mặt nhất định mới có thể tiêu hao.


Nhưng mà trong lòng Diệp Hoa cũng đang thán phục, tên Dạ Côn này thế mà có thể sinh tồn ở dưới tử vong ngưng thị của bản tôn.
Thật không thể tưởng tượng, nếu như là bình thường người, sớm đã không nhịn được chuyển đề tài.


Bất quá bản tôn lại không phục! Nhìn ngươi có thể tiếp nhận bao lâu! ! !
Mà Dạ Côn cũng nghĩ như vậy, nếu như bại bởi một ánh mắt như thế, vậy cũng quá thật mất mặt đi! ! !
Thời gian dần trôi qua, hai nam nhân vẫn chưa đối mặt xong. . .
Đám thuộc hạ cũng phục, hai người các ngươi dứt khoát kết bái đi.


Đánh nhau không đánh, thế mà nhìn lẫn nhau.
Nhìn cái gì a?!
Trong lúc hai người ở trong đại sảnh giằng co không xong, Thanh Nhã bỗng nhiên đẩy cửa ra hô:
- Ăn cơm trước đi.
Nhưng mà Diệp Hoa cùng Dạ Côn vẫn không lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.


Phảng phất đang dùng ánh mắt nói cho đối phương biết, xem ta dùng chiêu thức gì đánh bại ngươi.
Thanh Nhã còn không biết Diệp Hoa, nam nhân đến chết vẫn tự ái, làm sao có thể rơi xuống hạ phong ở trước mặt con rể được.
- Dạ Côn, tới dùng cơm.
Thanh Nhã chỉ có thể hướng phía Dạ Côn hô.


Mà Dạ Côn cho Diệp Hoa một cái ánh mắt, phảng phất đang nói. . . ta cho mẹ vợ mặt mũi, cũng không phải nhận thua.
Diệp Hoa cũng không cố chấp, chờ ăn cơm xong. . . lại dạy tên đầu trọc này làm người.
- Tới ngay. . .
Dạ Côn quay đầu cười nói.


Nhưng nhìn đến Thanh Nhã, Dạ Côn có chút nghi hoặc, bất quá nhớ tới phẩm đức của cha vợ, trong nháy mắt hiểu rõ...
- Mẫu thân ~
Côn ca nói rất ngọt a, hiện tại phải được mọi người tán thành, cô lập cha vợ.


Nghe thấy Côn ca hô như thế, Thanh Nhã ôn nhu cười một tiếng. . . đứa con rể này quả thật rất thú vị.
- Có chuyện gì, ăn cơm rồi nói.
Nếu như Côn ca yếu một chút, hiện tại nhất định không có đãi ngộ như vậy, chỉ có mạnh mẽ, mới có thể khiến cho nhà vợ để mắt.


Kỳ thật trong phòng có một phòng bếp, thế nhưng chiêu đãi khách nhân, vẫn phải đặt ở trong sân bãi chuyên dụng.
Lúc này tất cả mọi người đang chờ đợi. . . trong đó còn bao gồm Thanh Hư bị trúng độc, chẳng qua là hiện tại ngoại trừ mặt có chút trắng ra, tổng thể xem như bình thường.


Dạ Côn cũng nhìn thấy mình thê tử của mình, thật muốn chạy đến ôm các nàng, chẳng qua là động tác phách lối như vậy, Dạ Côn quyết định thôi được rồi, dù sao cha vợ vẫn cần mặt mũi.


Diệp Lưu cùng Nhan Mộ Nhi thấy Dạ Côn tới, trong lòng cũng xúc động vạn phần. . . giống như muốn bổ nhào vào trong ngực phu quân. . .
Chẳng qua là bây giờ còn chưa được.
Mẫu thân Nhan Mộ Nhi tới, trong lòng rất vui vẻ, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, Nhan Mộ Nhi vẫn có chút nghi hoặc, y là ai. . .


Chẳng lẽ là mẫu thân tìm tân hoan?
Lần này ăn cơm. . . hết thảy có ba cái bàn lớn.
Trong đó hai cái bàn Tử đều là một loại thuộc hạ, còn lại một tấm, chính là cho Dạ Côn đám người chuẩn bị, phảng phất bị cô lập, tựa hồ lại có một loại hoàn toàn không hợp ý tứ.


Nhưng mà lúc này Thượng Hiên đứng lên, hướng phía Nhan Mộ Nhi hô:
- Mộ Nhi, tới bên cạnh phụ thân.
Theo Thượng Hiên hô như thế, không khí hiện trường có chút cổ quái.
Ngụy Thường đứng dậy nhẹ nói ra:
- Yên tâm đi, cơm nước xong xuôi, con gái của ngươi tự nhiên sẽ theo ngươi trở về.


- Hiện tại liền muốn nó tới.
Ngữ khí Thượng Hiên rất cứng, dáng vẻ ta muốn kiếm chuyện.
Dạ Côn đột nhiên hiểu rõ ý của cha vợ, y đây là đang cố ý kiếm chuyện.
Nhưng mà đám thuộc hạ ở bên phía Diệp Hoa, trong nháy mắt toàn bộ đứng lên, nhìn Thượng Hiên.


Lại dám ở trước mặt cha vợ không biết lớn nhỏ, đúng là chán sống! ! !
- Vậy nếu như ta không thả thì sao?