Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 748: Đủ Rồi

- Đây là thanh kiếm gì?!
Cát Phi biểu lộ vô cùng kinh hãi, mình đã từng thấy rất nhiều Thần Kiếm, thanh kiếm này có thể so với Thần Kiếm a.
- Một thanh kiếm giết người!
Cát Phi sững sờ, trong nháy mắt cảm giác đầu vai truyền đến đau nhói... một thanh lợi kiếm xuyên thấu bả vai, mang ra huyết hoa.


Cát Phi khó có thể tin... hắn làm sao làm được? Vì sao mình thấy được, lại không đánh được hắn
- Có đau không?
Âm thanh của Dạ Côn vang lên bên tai Cát Phi.
Cát Phi không những không giận mà còn cười:
- Đau? Cũng không phải ta đau, chẳng qua là cỗ thân thể này đau.


- Quả nhiên là như vậy, khó trách Cát Phi có thể đột nhiên mạnh lên, nguyên lai là bị ngươi khống chế.
Dạ Côn nguyên bản còn đang buồn bực, hiện tại xem như hiểu rõ.
- Đến, đâm ta.
Cát Phi không uý kị tí nào, thậm chí liền phòng đều không phòng, từ bỏ chống cự.


Vừa rồi sử dụng ra đủ loại thủ đoạn, cũng không cách nào phát hiện chân thân Dạ Côn ở nơi nào.
- Đã các ngươi là tới cứu người, hẳn sẽ không phải chỉ có một mình ngươi, đều đi ra đi, hôm nay giải quyết thật tốt, nhất là ngươi, tu vi phế chắc.


- Ngươi nói ra chúng ta liền ra tới, ngươi tưởng ngươi là ai?
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, những người này đúng là tự đại cuồng vọng, hung hăng càn quấy.
Cho nên Dạ Côn trực tiếp cầm Lãnh Lãnh.
Mà ở trong mắt Cát Phi, Lãnh Lãnh trong tay Dạ Côn không biết từ lúc nào đã biến thành Mộ Dung Khang.


- Nếu như ngươi muốn nhìn y chết, có thể tiếp tục hung hăng càn quấy, cứu người nên có dáng vẻ cứu người, đối thủ của các ngươi là Dạ Côn ta!
- Buông Khang thiếu ra!
Thái độ hung hăng càn quấy của Cát Phi trong nháy mắt biến mất, thậm chí sợ hãi Dạ Côn thương tổn tới Mộ Dung Khang.


Dạ Côn không ngờ thật đúng là thành công, Lãnh Lãnh còn chưa bày ra nhất đoạn, đã trâu bò như thế, nếu như nhất đoạn hiệu quả thôi miên sẽ càng khủng bố hơn, còn có nhị đoạn, thậm chí sẽ nghịch thiên.


- Đều đi ra đi, đừng trốn trốn tránh tránh, tác phong Thiên Cung các ngươi chính là như thế sao?
Cát Phi đột nhiên lại cười vang một tiếng, loại biểu tình kia biến hóa quá nhanh, khiến Dạ Côn đều cảm thấy nghi hoặc.


- Dạ Côn, ngươi trói người của chúng ta, chúng ta đương nhiên cũng phải trói người của ngươi.
Cát Phi cười nói.
Dạ Côn nghe lời này, liền có chút kinh ngạc:
- Ngươi trói người của ta? Ai?
- Ồ? Không biết sao? Vậy ngươi suy nghĩ một chút, có ai chưa trở về không?


Dạ Côn đầu tiên nghĩ tới chính là thê tử, không phải thê tử bị bọn chúng bắt đấy chứ, căn bản không phải bị cha vợ mang đi.
Không đúng, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn cũng chưa có trở về! Chẳng lẽ là bọn họ bị bắt!!!


- Nếu như bọn họ có sơ xuất gì, như vậy hảo huynh đệ của ngươi liền sẽ phiền toái.
- Các ngươi bắt Phong Điền cùng Nguyên Chẩn?
- Tên có quan trọng như vậy không? Nghe nói ngươi cắt ngang tay chân của Chu thiếu, để báo đáp, ta cũng có một phần lễ gặp mặt muốn tặng cho ngươi.


Chỉ thấy Cát Phi vươn tay, trong lòng bàn tay toát ra một cái hộp.
Nhẹ nhàng ném đi, hộp rơi trên mặt đất, thậm chí mở ra.
Bên trong là một đôi tay cùng một đôi chân!


Dạ Côn thấy đồ vật trong hộp, khí tức toàn thân phảng phất sắp áp chế không nổi, mà lúc này hiệu quả thôi miên đột nhiên biến mất, Cát Phi trông thấy Mộ Dung Khang trong tay Dạ Côn không thấy... mà Dạ Côn thế mà đứng ở xa như vậy.


Trong lòng cũng nhận ra được một ít, dù sao cũng là người từng trải, biết kiếm này hẳn có tác dụng mê hoặc, vừa rồi mình nhất định bị trúng chiêu.
- Nếu như đây quả thật là đồ vật trên thân thể bọn họ, như vậy... các ngươi liền chọc phải phiền toái lớn!


Dạ Côn phát ra tử vong tuyên cáo băng lãnh thấu xương, đến lúc đó chỉ sợ Côn ca sẽ đồ sát người Thiên Cung.
- Đáng tiếc đây chỉ là một phần của bọn họ, nếu như ngươi không muốn bọn họ chết, vậy liền thả hai vị thiếu gia ra, bằng không thì... bằng hữu của ngươi chỉ có chết.


- Ta muốn gặp bọn họ trước.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Khó mà làm được, ngươi phải thả người trước, chúng ta tự nhiên sẽ thả người."
Dạ Côn không lên tiếng, bởi vì hiện tại đệ đệ đang tìm... đối thoại vừa rồi đệ đệ cũng nghe thấy.


Nếu như đoán không lầm, người khống chế thân thể Cát Phi, nhất định ngay ở trong này...
Mà sau khi Dạ Tần an bài tốt Tưởng Tử Diệc, liền nghe Dạ Côn, bắt đầu tìm kiếm người đang âm thầm thao túng kia.


Mặc dù đám người Dạ Minh biết, nhưng không thể rời đi, bọn họ còn phải bảo vệ những người đang ngồi trên khán đài...
- Khu bắc nam, lầu ba.
Liên Hàn đột nhiên nói một tiếng.
Chuyện này khiến Dạ Minh sững sờ:
- Thông gia, chẳng lẽ ngươi có Thiên Lý Nhãn sao?


Liên Hàn là ai, bản thể cũng không phải người, mà là một con mèo... khứu giác có thể khiến người giận sôi, căn bản không trốn được pháp nhãn của nàng.
Dạ Minh xuất ra một cái khí cụ bằng đồng, hướng phía bên trong hô:
- Tần Tần, đi lầu ba khu bắc nam võ đài tìm.


Dạ Tần thu được phụ thân truyền lờicũng không biết sao phụ thân tìm được, nhưng vẫn lập tức chạy đến.
Không đến một hơi, Dạ Tần liền đi tới lầu ba, dù sao Tần ca am hiểu tốc độ, làm chuyện gì cũng rất nhanh.


Mà ở trong một gian phòng nghỉ ngơi, Dạ Tần rốt cục nhìn thấy một tên lão giả đang xếp bằng ở trên ghế.
- Đại ca, đã tìm được.
Bên tai Dạ Côn vang lên âm thanh của Dạ Tần, khiến Dạ Côn hơi có lực lượng:
- Ngươi không sợ chết sao?
- Ta sợ chết? Vậy ngươi phải tìm tới ta mới được.


- Được, vậy ta liền để cho cánh tay ngươi tê rần.
Dạ Tần nghe thấy đại ca nói, lập tức nâng cánh tay lão giả lên, sau đó dùng đao chặt xuống.
Trực tiếp đứt gãy.
Cát Phi đột nhiên giật mình, sau đó phát ra tiếng kêu thê thảm, bưng bít lấy cánh tay của mình, trong miệng còn không ngừng phun huyết.


- Ngươi!!!
- Giao bọn họ ra, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Chủ quan! Chủ quan a! Thế mà bị bọn hắn tìm được, chuyện này sao có thể, bọn hắn sao lại chạy đến đó tìm, không phải chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?!


Chỉ thấy Cát Phi trực tiếp cầm lấy kiếm trên mặt đất, thế mà đặt ngang ở trên cổ của mình.
Kỹ thuật tao như thế, đúng là không ai bì kịp.
Thế mà dùng cái chết của mình tới uy hϊế͙p͙.
Phân tích sư đều ngây ngẩn cả người:


- Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Cát Phi lại muốn tự sát! Chẳng lẽ là cảm giác mình quá yếu, không có mặt mũi sống sót sao...
- Nếu như một kiếm này hạ xuống, Dạ Côn... Thái Kinh các ngươi sẽ mang tiếng xấu.


Mặc dù Cát Phi kinh ngạc không biết bọn làm sao tìm được, nhưng lúc này căn bản không có hoảng hốt, vẫn muốn uy hϊế͙p͙ Côn ca.
Ngày mai sẽ xuất hiện, Thái Kinh Dạ Côn bức tử Thanh Vũ quốc Tiểu Kiếm Thánh!
Lấy lớn hϊế͙p͙ nhỏ.
- Các ngươi thật muốn dùng trăm phương ngàn kế bại hoại danh vọng Thái Kinh ta.


Dạ Côn biết, nếu như giết Cát Phi, đối với Thái Kinh sẽ không phải chuyện tốt, cho nên Cát Phi nhất định phải sống, nhưng nếu như vậy, bọn chúng liền sẽ hung hăng càn quấy hơn.
- Đây là do các ngươi gieo gió gặt bão!
- Xem ra ngươi thật không muốn sống nữa!


Trong lúc Dạ Côn muốn giết chết y, bầu trời đột nhiên xuất hiện hai chữ.
- Đủ rồi!
Trên trời cao, một vệt kim quang hạ xuống, chiếu sáng toàn bộ võ đài.