Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 747: Tới

Tưởng Tử Diệc thấy một màn Cát Phi cười tà, mày ngài hơi xiết chặt.
- Ngươi tự tin như vậy sao?
Cát Phi chậm rãi đứng thẳng người lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Tử Diệc.


Chuyện này khiến Tưởng Tử Diệc cảm giác được một cỗ không tầm thường, không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp lui về sau.
Mọi người thấy Tưởng Tử Diệc thế mà lui về sau, biểu thị rất nghi hoặc, liền phân tích sư cũng mở miệng nói:


- Vì sao Tưởng Tử Diệc lại muốn kéo dài khoảng cách vào lúc này Chẳng lẽ tình huống có biến
- Đệ đệ, ngươi có cảm thấy có gì lạ không?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Dạ Tần lắc đầu:
- Không có...


Trực giác nói cho Dạ Côn biết, lúc này Cát Phi có chút kỳ quái, nhưng mà kỳ quái ở đâu lại không nói ra được.
Cát Phi trong sân nhàn nhạt hỏi:
- Kéo dài khoảng cách, là bởi vì sợ ta sao?
- Ngươi là ai?!
Tưởng Tử Diệc lạnh giọng quát.
- Ta là ai? Ngươi thế mà hỏi ra vấn đề như vậy.


Cát Phi khẽ quát một tiếng, thân hình trong nháy mắt tan biến tại chỗ.
Loại tốc độ kia khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Ngay cả Dạ Tư Không cũng nhíu chặt lông mày.
Lúc này Tưởng Tử Diệc căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Cát Phi.
- Nhìn thấy không?


Âm thanh đột nhiên từ sau lưng Tưởng Tử Diệc vang lên, khiến Tưởng Tử Diệc hoa dung thất sắc, còn không kịp ngăn cản, phía sau lưng đã bị trúng một chưởng.
Ầm!
Một cỗ khí lãng khổng lồ ầm ầm bùng nổ, thân thể mềm mại của Tưởng Tử Diệc bay lên cao cao, băng khải trên người vỡ thành từng khối rơi xuống.


Đột nhiên xảy ra biến cố khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, thậm chí trên mặt còn giữ lại biểu lộ vui sướng khi thắng lợi.
Vừa rồi Cát Phi sử dụng hết đạo lực thở hổn hển, thế mà lúc này lại biểu hiện ra lực lượng cường đại như thế, một chưởng liền đánh bay Tưởng Tử Diệc.


Kia là Cát Phi sao?
Danh Ảnh thấy Cát Phi trong sân, trong lòng cũng khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Y không phải Kiếm Hoàng sao? Làm sao thực lực biểu hiện ra không hề giống Kiếm Hoàng?
- Danh Ảnh quân chủ, người này khá là quái dị a.
Nghịch Thiên ngồi ở bên cạnh từ tốn nói, cảm giác chuyện không có đơn giản như vậy.


Danh Ảnh có chút bối rối, hướng phía Dạ Tư Không chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, chuyện này ta hoàn toàn không biết.
Dạ Tư Không nghe xong không lên tiếng, thế nhưng Danh Ảnh trông thấy biểu lộ của Dạ Tư Không, liền thấp thỏm không thôi.


Lúc này một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trong sân, hạ xuống ôm lấy Tưởng Tử Diệc.
Đông Môn Mộng nhìn Côn Côn tan biến, vẻ mặt có chút kéo căng, nếu như đoán không lầm, là bọn họ tới!!!
- Tới rồi sao?
Dạ Minh nhẹ giọng hỏi.
- Không biết, nhưng tám chín phần mười.


Đông Môn Mộng từ tốn nói.
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng cảm giác là người trong nhà tới, cũng không biết là ai tới.
Tốt nhất đừng là phụ thân, nếu như phụ thân đến, mặt mũi coi như không còn sót lại chút gì.


Dạ Côn ôm Tưởng Tử Diệc vững vàng hạ xuống, lúc này vẻ mặt Tưởng Tử Diệc ảm đạm, một chưởng vừa rồi kia, tựa hồ đã đánh tan đạo lực của Tưởng Tử Diệc.
Nói cách khác, một chưởng kia đã phế đi tu vi của Tưởng Tử Diệc.
Chuyện này khiến sắc mặt Dạ Côn rất không tốt.
- Đại ca.


Dạ Tần lúc này cũng xuất hiện ở bên cạnh Dạ Côn, nhìn Tưởng Tử Diệc lo lắng hô.
- Trước mang nàng xuống trị liệu, nơi này giao cho ta là được.
- Được.
Dạ Tần không hỏi nhiều, ôm Tưởng Tử Diệc hôn mê liền rời đi trước.


Đối với tình huống đột phát, phân tích sư cũng không biết nói gì, chỉ có thể kiên trì lên.
- Hình như đã xảy ra vấn đề, Côn ca ra tới hoà giải.
Dạ Côn nhìn Cát Phi, lạnh giọng chất vấn:
- Ra tay quá độc ác đi!
Cát Phi thu kiếm trong tay lại, vỗ vỗ hai tay, mang theo cao ngạo nhìn Dạ Côn:


- Thái Kinh các ngươi không còn ai sao?
- Xem ra ngươi là tới kiếm chuyện.
Dạ Côn ma sát chiếc nhẫn trong tay, trực tiếp triệu hoán Lãnh Lãnh ra.


Đây là lần đâu tiên Côn ca triệu hoán kiếm của mình ở trước mặt mọi người, hơn nữa còn là Lãnh Lãnh có được hiệu quả thôi miên, trước đó còn làm Côn ca bối rối một lần, rõ ràng Lãnh Lãnh rất không đơn giản.


Hơn nữa lúc ấy chẳng qua là hình dạng bình thường, đã có thể mê hoặc, bây giờ đã đạt đến nhị đoạn, càng có thể khiến người giận sôi.
- Là ta kiếm chuyện, hay là ngươi kiếm chuyện?
Cát Phi bỗng nhiên chất vấn một thoáng.
Dạ Côn nghe xong nghi ngờ, âm u hỏi:
- Ngươi là tới cứu người?


- Đúng.
Cát Phi không có giảo biện, trực tiếp thừa nhận.
- Ngươi muốn cứu ai?
Dạ Côn hỏi lần nữa.
- Hai người.
- Khẩu khí thật lớn.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, đối phương thật đúng là cuồng vọng. Phế đi tu vi của Tưởng Tử Diệc, hiện tại cũng không phải một hai câu liền có thể giải quyết.


- Không phải ta khẩu khí lớn, mà là ta có thực lực này!
Thân hình Cát Phi lần nữa biến mất, vẫn là chiêu thức đó, xuất hiện ở sau lưng Dạ Côn... hung hăng đánh ra một chưởng.
Một chưởng chuẩn xác không sai đánh vào trên lưng Dạ Côn, tất cả mọi người nhìn đến ngây người.


Côn ca không phải là rất lợi hại sao? Trước đó còn trực tiếp phế bỏ Kiếm Đế, bây giờ ngay cả một chưởng đều không tránh thoát.
- Dạ Côn cũng chỉ đến thế, các ngươi có chút khoa trương.
Mạnh Dương Điện Chủ từ tốn nói.
Ba người khác đều không lên tiếng.


- Cũng chỉ đến thế mà thôi, truyền ngôn đều dùng hiện thực tới đánh vỡ.
Cát Phi mang theo tự tin nói ra, chỉ cần y là đủ rồi, căn bản không cần nhiều người như vậy tới.
- Ngươi chắc chắn mình đánh trúng?
Dạ Côn quay đầu nhàn nhạt hỏi.


Nguyên bản Cát Phi còn mang theo nụ cười giật mình, vô ý thức nhảy ra.
Mà Dạ Côn nói lần nữa:
- Kéo dài khoảng cách, là bởi vì e ngại ta sao?
- Dạ Côn! Nguyên bản còn muốn lưu ngươi một mạng, thế nhưng hiện tại xem ra, không cần phải vậy! Nhận lấy cái chết!
- Hôm nay nếu ta động một chút, coi như ta thua.


- Khẩu khí thật lớn! Xem quyền!
Mà lúc này Dạ Côn chẳng qua là đứng ở nơi hẻo lánh trên võ đài, nhìn Cát Phi trong sân biểu diễn.
Lần thứ nhất dùng Lãnh Lãnh giao đấu, trong lòng Dạ Côn cũng rất rung động.
Bởi vì.


Hình như tất cả mọi người đều bị thôi miên, từ trên nét mặt liền có thể trông thấy.
Đây vẫn chỉ là sơ hiện...
Kỳ thật mạnh Dương Điện Chủ vừa rồi là bị thôi miên, cho nên mới nói ra lời nói như vậy.


Mà Ngô Trì, Tử Thanh, Huyền Trạch lại không có, cho nên có thể trông thấy Cát Phi ở trên đài luận võ đánh quyền, dáng vẻ còn rất thoải mái.
- Thanh kiếm này của Côn Côn không tệ.
Dạ Tư Không lúc này khẽ cười nói.
Dạ Minh cười nói:


- Ba thanh kiếm của Côn Côn đều có điểm đặc biệt, công kích mạnh nhất là Không Không, phòng ngự tối cường là Thuẫn Thuẫn, quỷ dị nhất chính là Lãnh Lãnh này.
- Thật sự là cha ruột, lại còn nói hết ra.
Đông Môn Mộng trợn trắng mắt, thế mà tiết lộ đặc tính vũ khí của nhi tử.


Thượng Hiên thấy Dạ Côn đứng ở một góc, khẽ cười nói:
- Con rể thật không tệ.
Mặc dù Liên Hàn không nói chuyện, thế nhưng ánh mắt mang theo tán dương.
Côn ca hoặc là không ra tay, vừa ra tay liền nhất định phải chấn kinh tứ tọa.


Hiện tại Cát Phi là càng đánh càng kinh ngạc, làm sao cảm giác mình đánh vào ảo ảnh, thế nhưng cảm giác lại chân thật như vậy.
- Không đánh nữa sao?
Dạ Côn bình tĩnh nói ra.