Theo đạo kim quang hạ xuống, mọi người thoát khỏi trạng thái thôi miên, khó có thể tin nhìn một màn trước mắt.
Dạ Côn cũng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, rốt cục đến rồi.
Lúc này Dạ Tư Không cũng chậm rãi nhìn về phía chân trời.
Trong lòng Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang rất vui vẻ. Rốt cuộc có người tới cứu, lần này phải cho Thái Kinh bọn hắn một đợt hạ mã uy.
Còn bắt cho bọn hắn nợ máu trả bằng máu!
Bốn tên Điện Chủ giữ vững dáng vẻ, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc... nhóm người đột nhiên xuất hiện là ai...
Dù sao bốn tên Điện Chủ tới còn không biết tình huống.
Đôi mắt của Hoa Sa La chăm chú nhìn vệt sáng kia... tới rồi sao!!!
Thượng Hiên đối với Thiên Cung hoặc là Thánh Điện đều không có hảo cảm, cho nên đều dùng địch nhân đến đối đãi, đối với kẻ địch, đó chính là phải làm việc nghĩa không chùn bước, thủ tiêu!
Lúc này phân tích sư mang theo kinh hãi hô:
- Hiện tại đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng! Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là trời xanh phù hộ!!!
Lời này vừa mới vừa nói xong, mấy đạo nhân ảnh xuất hiện ở đỉnh chùm sáng, dần dần hạ xuống... tốc độ không phải rất nhanh, thế nhưng cho người ta một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
Người Thái Kinh xung quanh bắt đầu khe khẽ bàn luận lấy.
- Mấy người từ trên trời xuống này là ai vậy?
- Thoạt nhìn hình như rất lợi hại.
- Không phải tới phá quán đấy chứ?
- Vậy cũng có khả năng, dù sao hiện tại Thái Kinh như mặt trời ban trưa, rất nhiều người đều đỏ mắt đây.
Bóng người cũng không có hạ xuống đất, mà là phiêu phù trên không võ đài... nếu như quan sát tỉ mỉ, vị trí còn cao hơn Dạ Tư Không một chút, phảng phất đang biểu đạt địa vị của mình.
Ba đạo nhân ảnh dừng lại, chùm sáng từ trên trời giáng xuống biến mất.
Chu Tuấn thấy nam nhân ở giữa, khẽ chau mày, là tam thúc tới... còn có hai tên thuộc hạ của tam thúc.
Nam nhân đứng ở chính giữa chính là tam thúc của Chu Tuấn, Chu Hoài Nhân.
Kiểu tóc người này có chút cổ quái, bên trái dài, bên phải ngắn, mang theo một cỗ phóng đãng chi khí, bộ dáng đúng quy đúng củ, chỉ là đường mép tóc có hơi thấp.
Nam tử đứng ở hai bên tương đối bình thường, một đen một trắng, khiến Dạ Côn nhớ tới Đông Tứ cùng Đát Từ... đã lâu không gặp, không biết bọn họ thế nào, vạn năm đồng tử của Đông Tứ có bị phá hay chưa.
Phân tích sư trước tiên lấy lại tinh thần, hoảng sợ nói:
- Giữa sân bỗng nhiên xuất hiện ba người! Xem tình huống này, nhất định là lai giả bất thiện! Xem Côn ca của chúng ta xử lý như thế nào!
Lần này Chu Hoài Nhân tới là mang Chu Tuấn đi, đồng thời còn muốn đả kích Thái Kinh không biết trời cao đất rộng này một thoáng.
Nội tâm bành trướng liền không biết mình họ gì! Phải biết, trong thiên hạ, đều thuộc về Thiên Cung!
Thiên Cung đồng ý, thịnh.
Thiên Cung không đồng ý, suy!
Chính là không giảng đạo lý như thế!
Mà nghe nói, lần này xuất hiện một người trẻ tuổi rất lợi hại, đầu trọc là biểu tượng của hắn.
- Ngươi chính là Dạ Côn?
Hai tay Chu Hoài Nhân cắm vào trong tay áo, nhàn nhạt chất vấn.
Dạ Côn hơi híp mắt, Lãnh Lãnh trong tay tản ra hàn quang, tùy thời chuẩn bị nhất đoạn.
- Đúng, ngươi là ai?
- Chu Hoài Nhân.
Dạ Côn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đây là cha ruột?
Khi sinh ra, Dạ Côn cũng không có nhìn thấy cha của mình, chỉ là gặp qua mẫu thân...
Phụ thân đối với Dạ Côn mà nói tương đối lạ lẫm, cũng không muốn nhận phụ thân, cha của mình chỉ có một, đó chính là Dạ Minh.
- Ngươi là phụ thân của Chu Tuấn?
- Không, ta là tam thúc của y.
Không biết vì sao, Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, bộ dáng tên Chu Hoài Nhân này rất loè loẹt.
- Cho nên, ngươi là tới cứu người.
- Đúng, giao bọn họ ra, tha cho các ngươi không chết!
Không đợi Dạ Côn nói chuyện, phân tích sư liền gầm thét một tiếng:
- Khẩu khí thật lớn! Thái Kinh chúng ta không có ai sợ chết!
Chu Hoài Nhân chậm rãi di chuyển đầu, đôi mắt nhìn về phía phân tích sư, chuyện này khiến gan của phân tích sư đều muốn nứt ra.
Ánh mắt của người đàn ông này thật là khủng khϊế͙p͙ a.
Tay cắm vào trong tay áo chậm rãi duỗi ra, hướng phía phân tích sư chỉ đi.
Ở trên ngón trỏ của Chu Hoài Nhân, ngưng kết ra một đoàn ánh sáng màu tím.
Oanh một tiếng, tử sắc quan mang lập tức chiếu sáng toàn trường, khí tức tử vong kinh khủng đánh tới phân tích sư.
Đây không phải chỉ muốn giết phân tích sư, mà là muốn giết luôn tất cả mọi người xung quanh phân tích sư.
Nhưng mà lúc này xuất hiện một bóng người, đùi phải đá thẳng đến tử sắc quang mang.
Ầm!
Sóng khí mênh mông bao phủ bốn phía, tử sắc quan mang cũng không có tiêu tán, mà là hướng phía chân trời bay đi, biến mất.
Chu Hoài Nhân nhìn về phía nam nhân đột nhiên xuất hiện, từ tốn nói:
- Thực lực không tệ, tên gì.
- Tên là cha ngươi.
Dạ Minh xì một tiếng khinh miệt.
- Càn rỡ!
Tiểu Hắc đứng ở bên cạnh Chu Hoài Nhân gầm thét một tiếng, thân hình trong nháy mắt biến mất.
Đông Môn Mộng kinh hô một tiếng:
- Cẩn thận!
Vẻ mặt Dạ Minh xiết chặt, tốc độ đối phương rất nhanh, vô ý thức dùng hai tay che ngực.
Ầm!
Tiểu Hắc một cước hung hăng đá vào cánh tay Dạ Minh, lực lượng khổng lồ khiến Dạ Minh bay ngược ra sau...
Cũng may Đông Môn Mộng kịp thời xuất hiện, đón lấy trượng phu của mình, bằng không thì đụng vào đám người sẽ phiền toái.
- Hình như ta đã từng gặp ngươi.
Chu Hoài Nhân hướng phía Đông Môn Mộng từ tốn nói.
Đông Môn Mộng kỳ thật cũng đã gặp Chu Hoài Nhân, chính là lần kia đi Thiên Cung gặp, dù sao Đông Môn Mộng tướng mạo xuất chúng, nam nhân gặp liền khó quên.
Đông Môn Mộng không để ý đến, nhìn Dạ Minh trong ngực lo lắng hỏi:
- Phu quân, không sao chứ.
- Mộng Mộng, thân phận chúng ta thay đổi.
Dạ Minh cực kỳ bất đắc dĩ... ngươi như thế nắm ôm ta vào trong ngực, thật được không.
Nhiều người còn đang nhìn, hài tử còn đang nhìn đấy.
Đông Môn Mộng tức giận nhéo Dạ Minh một thoáng, lần này địch nhân cũng không phải chỉ có công phu mèo ba chân, thực lực phi thường cường hãn.
Liền lấy một đen một trắng trước mắt mà nói, Đông Môn Mộng ở Thiên Cung cũng đã được nghe nói, hai tên này danh xưng là hắc bạch tử thần, cường giả chết ở trong tay bọn họ vô số kể, khủng bố như vậy.
Thiên Cung có thể sừng sững nhiều năm không ngã như vậy, không phải không có nguyên nhân.
Đông Môn Mộng suy đoán, cao thủ trong Thiên Cung, cũng đã ngộ ra tam đoạn... nếu như ngộ ra Thần Kiếm nhất đoạn, vậy liền phiền toái hơn.
- Giết.
Chu Hoài Nhân nhìn Đông Môn Mộng từ tốn nói.
Tiểu Bạch bên cạnh đột nhiên tan biến, xuất hiện ở sau lưng Đông Môn Mộng, giơ tay lên.
Đao ảnh xuất hiện, một đao này chém xuống đi, tối thiểu phải chết hơn mười vạn người.
Vẻ mặt Dạ Minh phát lạnh, khi dễ ta coi như xong, Mộng Mộng là các ngươi có thể tùy tiện khi dễ sao?
- Ngưng Thị, Thần Toa!
Năm đó Dạ Minh dùng một chiêu này trực tiếp miểu sát Thần Kiếm, một chiêu này chính là thần kỹ đánh lén.
Tiểu Bạch đang muốn hạ đao nhíu chặt lông mày, từ bỏ tiến công, lựa chọn né tránh.
Ánh bạc lóe lên, cổ áo Tiểu Bạch xuất hiện một vết nứt.
Mà Dạ Minh xuất hiện ở cách đó không xa, lúc này vô cùng kinh hãi, tên kia thế mà tránh thoát.
Thần Toa đã giết vô số người, không ai kịp phản ứng, tên mặc quần áo trắng này thế mà né được.