Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 726: Là Nam Nhân Ngươi Mạnh...

- Đương nhiên hy vọng chúng ta thành công, Thiên Phạt kia quấy Thiên Khiếu đến thất linh bát toái, sau này khẳng định sẽ xâm phạm Đông U, đến lúc đó nhất định cũng phải xử lý, thay vì chiến đấu một mình, còn không bằng hiện tại hợp sức.


Ngô Trì từ tốn nói, không uống rượu, Ngô Trì thoạt nhìn trầm ổn hơn mấy phần.
Ba Đài yên lặng đồng ý:
- Chẳng qua là Điện Chủ, nói cho Dạ Tư Không chuyện này có thật được không? Dù sao Thánh Hậu là người của Tố gia, nếu như Tố gia truyền tin tức này trở về, chúng ta sẽ có chút bị động.


- Có truyền về hay không đều như vậy, nếu như truyền trở về, Dạ Tư Không cũng có thể ý thức được, nữ nhân này không đáng tín nhiệm.
Ba Đài tò mò hỏi:
- Điện Chủ, tại sao ngươi lại giúp Dạ gia?
Khóe miệng Ngô Trì đột nhiên dào dạt nụ cười, nhẹ nói ra:


- Có lẽ đây là bởi vì học sinh của ta đi.
Ba Đài hiểu rõ, xem ra Ngô Trì làm những chuyện này cũng là vì Dạ Côn.
- Ba Đài, nếu như ngươi không muốn đi Dạ gia, có thể không đi.
Ngô Trì từ tốn nói, cũng biết năm đó Ba Đài cùng Dạ gia náo rất cương.


- Hiện tại lấy đại cục làm trọng, chuyện trước kia ta cũng đã bình tĩnh lại, bây giờ suy nghĩ một chút, nữ nhi kia của ta rất cố chấp, cũng quá kiêu ngạo.
Ngô Trì vỗ vỗ bả vai Ba Đài:
- Điều này chứng minh ngươi quản giáo có vấn đề.


Kỳ thật Ngô Trì cùng Ba Đài quan hệ không tệ, chẳng qua là khi đó rất ít khi gặp nhau mà thôi.
- Có đôi khi ta cũng không có cách, nhưng nhìn nó không còn cánh tay, người làm cha như ta cũng rất khó chịu.


- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngươi đưa Ba Uyển Thanh đến bên kia, nàng không phải càng chịu ủy khuất hơn sao?
Ba Đài cười khổ một tiếng:
- Khi đó bên này quá nguy hiểm, ở bên kia chỉ chịu ủy khuất, bên này bất cẩn liền sẽ mất mạng.
- Nói cũng đúng, đi thôi... đi Dạ gia.


Dạ Tư Không trong ngự thư phòng một mực trầm tư, thậm chí Tố Vận bưng canh tới cũng không biết.
- Thánh Nhân?
- Ừm?
Dạ Tư Không lấy lại tinh thần.
- Húp chút canh bồi bổ.
- Cảm ơn.
Dạ Tư Không tiếp xuống bát để ở một bên.
- Vừa rồi người Thánh Điện đến?


Tố Vận nhịn không được tò mò hỏi.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu:
- Ừm, là Điện Chủ tới.
- Điện Chủ đều tới? Bọn họ là có ý gì? Muốn bắt Dạ Côn sao?
Tố Vận liên tục hỏi mấy vấn đề.
- Nàng lo lắng cho Dạ Côn?
- Ta lo lắng cho ngươi.


Tố Vận nhẹ nói ra, dù sao nếu Dạ Côn xảy ra chuyện gì, địa vị Dạ Tư Không nhất định sẽ nhận uy hϊế͙p͙.
Dạ Tư Không cười cười, uống một ngụm canh:
- Đúng là tay nghề của nàng.
- Nói giống như ta để cho người khác làm vậy.
- Lần này Thánh Điện tới, cũng không phải tới bắt Dạ Côn.


- Vậy hẳn là có chuyện khác.
Tố Vận suy đoán nói.
Dạ Tư Không nhìn chằm chằm Tố Vận trầm giọng nói ra:
- Ừm... Thánh Điện muốn đối với với Thiên Phạt đang ở Tố gia.
Tố Vận nghe xong rất bình tĩnh, trầm mặc thật lâu, mà Dạ Tư Không cũng không nói gì.


- Ngươi không sợ ta nói cho người trong nhà sao?
Dạ Tư Không lần nữa uống canh vào, nhẹ nói ra:
- Nàng hẳn chưa từng nấu canh cho Trưởng Tôn Ngự đi.
Phì ~
Tố Vận thế mà bật cười.
Dạ Tư Không lần đầu tiên nhìn thấy Tố Vận cười, nụ cười này quả thật rất đẹp, đẹp đến mức có chút men say.


- Lão đầu tử như ngươi còn biết ăn dấm sao?
Tố Vận cười khẽ một tiếng.
- Hoắc, chê ta là lão đầu tử.
Dạ Tư Không cũng trêu đùa một tiếng.
Tố Vận cười cười, dịu dàng nói ra:
- Bữa tối muốn ăn cái gì.
- Để bọn họ đi làm đi, mang thai đừng lộn xộn.


- Bọn họ làm không có cẩn thận như ta.
Dạ Tư Không nhìn Tố Vận thật sâu, cuối cùng nhẹ nói ra:
- Cảm ơn.
- Làm nam nhân, ngươi mạnh hơn Trưởng Tôn Ngự.
Tố Vận nói xong cũng mang theo ý cười rời đi.


Dạ Tư Không ngẩn người, câu nói này có ý gì? Chẳng lẽ nói... làm Thánh Nhân so ra kém Trưởng Tôn Ngự sao?
Thánh Hậu này thật là.
Dạ gia, lúc này người một nhà đều đang dùng bữa tối.
Quan hệ giữa Dạ Tần cùng Tử Yên vẫn như thế, không có cái gì cải thiện.


Thậm chí những ngày gần đây, Dạ Tần đều ở một gian phòng khác, khiến Trưởng Tôn Nhị cũng không biết bồi ai.
Bồi phu quân, cảm thấy Tử Yên quá đáng thương, bồi Tử Yên, đến lúc đó phu quân có ý kiến thì phải làm sao bây giờ.


Dạ Côn hững hờ ăn cơm, cũng không biết gia gia nói gì với người Thánh Điện, lâu như vậy vẫn không có tin tức.
Nhưng vào lúc này, thị vệ thủ tại cửa lớn đi tới.
- Lão gia, bên ngoài có người tìm, nói là lão sư của thiếu gia.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nghe xong lập tức sững sờ.
Lão sư?
Vi lão?


Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, Vi lão tan biến lâu như vậy tới?
- Mau mời.
Dạ Minh vội vàng nói, cảm giác Vi lão rất thần bí... hôm nay thế mà tới, đều muốn hỏi xem tình huống như thế nào.
Thế nhưng theo hai đạo nhân ảnh đến gần, mọi người không khỏi ngẩn người.


Ánh mắt Dạ Côn mang theo kinh hỉ cùng nghi hoặc, mặc dù tới không phải Vi lão, nhưng lại là Ngô Trì lão sư, đây là kinh hỉ...
Thế nhưng Ba Đài làm sao cũng cùng đi theo rồi
Năm đó bọn họ từng có hiềm khích.


Dạ Tần nhìn Ba Đài, trong lòng cũng không có trách tội, chuyện đều đã qua lâu như vậy, Ba Uyển Thanh cũng đã bỏ ra đại giới.
Dạ Côn có chút không rõ, dựa theo lời của gia gia mà nói, mặc dù Ba Đài là người của bọn họ, nhưng kỳ thật không phải... nhưng hiện tại sao lại đi cùng với Ngô Trì lão sư.


Mà Đông Môn Mộng thấy Ngô Trì tới, thầm nghĩ không biết có phải lại đi hoa lâu uống thiếu rồi không.
- Dạ Côn, nhìn thấy lão sư tới, tựa hồ không vui à.
Ngô Trì đi tới trêu chọc cười nói.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng dậy, đi tới trước mặt Ngô Trì chắp tay hô:
- Gặp qua lão sư.


Côn ca cùng Tần ca đều là người hữu lễ, tôn sư trọng đạo, không phải bởi vì thực lực mạnh, liền xem thường lão sư, đó chính là cặn bã.
Ngô Trì rất là vui mừng:
- Nhìn thấy hai đứa các ngươi có thành tựu, làm lão sư rất vui vẻ.


- Ngô Trì lão sư, sao ngươi lại tới đây, không phải ngươi đang...
Dạ Côn đều muốn nói ra, thế nhưng vừa nói tới đó lại thầm nghĩ chẳng lẽ Thánh Điện sai Ngô Trì lão sư tới?
Nếu như là Ngô Trì lão sư tới, thế thì dễ nói chuyện rồi... vậy Ba Đài cũng là người của Thánh Điện?


Thân phận cya Ba Đài thật không ít.
Ngô Trì hướng phía Dạ Côn nhếch nhếch lông mày, dáng vẻ ngươi hiểu.
Dạ Côn kinh hô một tiếng:
- Ngô Trì lão sư, ngươi thật...
Ngô Trì nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, thế nào, lão sư lợi hại không.
- Ngưu bức a.


Dạ Côn giơ ngón tay cái lên, Đông U Điện Chủ là sư phụ của mình, căn bản cũng không cần nói, lần này không có vấn đề.
"Hắc hắc... " bị học sinh khen như thế, Ngô Trì đều có chút bay lên.


Mọi người nghe hai người nói chuyện giống như rơi vào trong sương mù, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì.
- Ngô Trì lão sư còn chưa ăn cơm phải không, không chê, cùng một chỗ ăn nhé?
- Tốt... vậy lão sư liền không khách khí.
Đông Môn Mộng thì thào nói ra:
- Không có rượu.


Khóe miệng Ngô Trì giật một cái, xem ra ở trong lòng Đông Môn Mộng, mình chính là loại lão sự ngày ngày uống rượu kia.