Thân đệ đệ đến, thật đúng là không kịp trở tay.
- Thiếu gia, không sao chứ.
Trương Thiên Thiên thấy Dạ Côn trầm mặt đi ra, liền lo lắng hỏi.
- Trương thúc, không có việc gì.
Dạ Côn gạt ra nụ cười khó coi.
Trương Thiên Thiên đương nhiên có thể cảm giác được, dù sao cũng là nhìn Côn ca lớn lên, tính cách Dạ Côn thế nào Trương Thiên Thiên rất rõ ràng.
- Vậy thì tốt.
Trương Thiên Thiên cũng không có hỏi tới, thấp giọng nói ra.
Dạ Côn cũng không trở về đại sảnh, mà là trở về phòng, trực tiếp nằm ở trên giường đi ngủ.
Hiện tại nghĩ lại một thoáng, quả thật rất hợp lý, thời điểm nhìn thấy Chu Tuấn, trong lòng liền tuôn ra một loại cảm giác là lạ, lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều như vậy...
Khó trách mập như vậy!
Thật không khác gì trước kia!
Chẳng qua là lần này bị mình kéo gãy mất cánh tay, còn có đạp vỡ đầu gối.
Xem như xuất khí một phen.
Dạ Côn nằm ở trên giường nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất, mấy ngày nay thực sự quá mệt mỏi.
- Đại ca... đại ca...
Trong lúc ngủ mơ Dạ Côn nghe thấy tiếng hô của đệ đệ, liền mở mắt.
- Làm sao vậy?
- Vừa rồi trong cung truyền đến tin tức, người Thánh Điện đến!!!
Dạ Tần trực tiếp đẩy cửa vào, nghiêm túc nói.
Dạ Côn nghe xong ngồi dậy, hơi khẽ cau mày:
- Nhanh như vậy.
- Ừm, đại ca, chúng ta có cần vào cung hay không?
- Gia gia có nói gì không?
- Không có.
- Vậy cũng không cần vào cung.
Dạ Côn nhẹ nói ra, vừa mới giải quyết xong Thương Minh, người Thánh Điện liền chạy ra ngoài, đậu xanh, sao mọi chuyện cứ lần lượt kéo đến thế.
Dạ Tần lo lắng nói ra:
- Đại ca, ngươi nghĩ như thế nào? Danh vọng của Thánh Điện ở trong lòng mọi người rất cao.
- Đúng vậy, đây cũng là một chuyện rất khó giải quyết, nhìn xem gia gia an bài thế nào.
Dạ Côn cảm thấy gia gia hẳn sẽ có biện pháp.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đúng rồi, khi nãy Mộ Dung Khang nói gì với ngươi?
- Y nói xấu Chu gia, muốn ta thả y.
- Tên Mộ Dung Khang này chỉ là một cây cỏ đầu tường, không đủ gây sợ.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, quả thật như thế.
Mà Mộ Dung Khang muốn nói, muốn sống có gì không đúng sao... chẳng lẽ nhất định phải bị đánh gãy tay chân mới biết sai à.
Lúc này trong hoàng cung, Dạ Tư Không đang tiếp đãi người của Thánh Điện.
Song lần này Thánh Điện chỉ tới hai người.
Mặc dù chỉ có hai người, thế nhưng đều là nhân vật rất quan trọng.
Hơn nữa Dạ Côn đều biết, còn là người quen.
Một người trong đó chính là Ba Đài đã biến mất hồi lâu, đánh chết Dạ Côn cũng không nghĩ tới, Ba Đài thế mà là người của Thánh Điện.
Nhưng mà còn có một người, chính là Điện Chủ Đông U Thánh Điện!
Người này Dạ Côn đoán chừng cũng không nghĩ tới.
Điện Chủ lại chính là Ngô Trì lão sư.
Không sai, hiện tại Ngô Trì lắc mình biến hoá, biến thành Điện Chủ Đông U Thánh Điện.
Trước đó Ngô Trì rời đi chính là vì vị trí Điện Chủ, hiện tại đã đạt được mục đích.
Lúc này ba người đều ở trong ngự thư phòng.
- Ba Đài, không ngờ ngươi là người của Thánh Điện.
Dạ Tư Không nhìn Ba Đài rất lâu không gặp, nhẹ giọng cười nói.
Ba Đài chắp tay:
- Thánh Nhân đừng trách tội.
- Làm sao lại, ban đầu Thánh Điện các ngươi cùng bọn họ là thế bất lưỡng lập, có thể hiểu được, huống hồ hiện tại ta cũng đã thoát ly bọn họ.
Dạ Tư Không cười nói.
- Những người này sẽ không từ bỏ ý đồ, Thánh Nhân vẫn cần phải chú ý, Thái Kinh không thể rơi vào trong tay bọn họ.
Ba Đài cung kính nói ra.
Dạ Tư Không nghe thấy câu này, tựa hồ có thể hiểu được một chút, xem ra bọn họ không phải tới làm khó Dạ Côn, mà là muốn giữ Thái Kinh.
- Nếu như ta đoán không lầm, trước kia Điện Chủ là lão sư Côn Côn nhà ta đi.
Dạ Tư Không hướng phía Ngô Trì hỏi.
Ngô Trì cười cười:
- Đúng vậy, đứa nhỏ Dạ Côn này là hài tử thông tuệ nhất ta từng gặp, lần này tới cũng muốn nhìn Dạ Côn một chút, đều có một quãng thời gian không gặp.
Khi đó vì sao Ngô Trì lại đáp ứng Ba Đài đưa nữ nhi của y đi, nguyên nhân chủ yếu là... đều là thành viên của Thánh Điện, chuyện này vẫn phải giữ kín.
- Không bằng ta gọi Dạ Côn gọi tới, để các ngươi gặp mặt?
Ngô Trì nhẹ nói ra:
- Không cần, lúc nữa ta sẽ tự mình đi, cho Dạ Côn một cái kinh hỉ.
- Ha ha ha, Côn Côn sẽ phi thường kinh hỉ.
Dạ Tư Không còn tưởng rằng Thánh Điện phái ai tới, kết quả đều là người quen.
Xem ra bọn họ chạy tới cũng không muốn làm khó Dạ Côn, lo lắng của mình có hơi thừa.
Thế nhưng nếu Điện Chủ đều tới, vậy khẳng định là có chuyện mới tới...
- Không biết lần này Điện Chủ tới có việc gì?
Dạ Tư Không tò mò hỏi.
Ngô Trì âm u nói ra:
- Cũng không gạt ngươi, lần này tới là vì Thiên Khiếu bên kia.
- Điện Chủ có ý là, vì Thánh Điện Thiên Khiếu bên kia?
Dạ Tư Không lẩm bẩm một tiếng.
Ngô Trì cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Thánh Nhân hẳn cũng biết tình huống Thiên Khiếu bên kia, Thánh Điện bên kia đã bị san thành bình địa.
Dạ Tư Không khẽ thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, những người kia quả thật vô cùng càn rỡ, giống như gọi là Thiên Phạt phải không.
- Đúng vậy, hiện tại đang ở Tố gia.
- Chẳng lẽ Điện Chủ muốn để Côn Côn đi một chuyến.
Dạ Tư Không tựa hồ hiểu rõ dụng ý lần này.
Ngô Trì khẽ thở dài một tiếng:
- Nếu như không thật sự cần thiết, ta cũng sẽ không tới... dù sao ta làm lão sư đều không trợ giúp học sinh, còn nhờ học sinh đến giúp ngược lại ta.
- Thiên Phạt bên kia quả thật cần diệt trừ, cũng xem như làm việc tốt, Côn Côn hẳn sẽ đáp ứng.
Dạ Tư Không cũng không phản đối để Dạ Côn đi hỗ trợ, Thiên Phạt kia phách lối như vậy, có lẽ sau này sẽ đến Thái Kinh... hiện tại cùng Thánh Điện giải quyết là tốt nhất.
- Đến lúc đó Côn Miểu Điện Chủ, Thiên Cương Điện Chủ, Thiên Trạch Điện Chủ đều sẽ tới tụ tập, sau đó cùng một chỗ thảo phạt.
Dạ Tư Không sửng sốt một chút:
- Các ngươi đều đã thương nghị xong?
- Ừm, mặc dù bây giờ Điện Hoàng không tại, nhưng Thiên Phạt khiêu khích Thánh Điện như thế, nhất định phải diệt trừ, không thể để cho Thiên Cung chê cười.
- Đúng vậy, mấy Đại Điện Chủ tụ tập đầy đủ, hẳn có thể tiêu diệt Thiên Phạt này.
- Không phải rất lạc quan.
Ngô Trì âm u nói một tiếng, cũng biết Thiên Phạt không phải dễ đối phó như vậy, từ trên tình báo đến xem... những người kia vô cùng cường hãn.
Dạ Tư Không khẽ cười nói:
- Đây không phải có Côn Côn sao... Côn Côn nguyện ý đi, nhất định sẽ thắng.
- Đúng vậy, ta có thể có người học sinh này, thật sự là quá may mắn.
- Đến lúc đó cũng dẫn Tần Tần theo.
- Ha ha ha... gần đây ta cũng có nghe nói đến Dạ Tần, thật là khiến cho ta khϊế͙p͙ sợ, lợi hại!
Ngô Trì giơ ngón tay cái lên, đối với Dạ Tần xem như nhìn lầm, không nghĩ tới Dạ Tần còn có tạo hóa như thế.
Dạ Tư Không nghe xong trong lòng cũng dễ chịu, tương lai Dạ gia còn cần dựa vào hai huynh đệ bọn họ.
- Có cần gặp bọn nó ngay không, chuyện này giải quyết sớm một chút cũng tốt.
- Thánh Nhân nói đúng lắm, vậy chúng ta liền rời đi trước.
Ngô Trì vẫn là tính điệu thấp.
- Được.
Sau khi Ngô Trì cùng Ba Đài rời khỏi ngự thư phòng, Ba Đài thấp giọng nói ra:
- Điện Chủ, ta cảm giác Dạ Tư Không rất hy vọng chúng ta thành công.