- Nhìn nàng nói kìa, lão sư bọn nhỏ đều tới, sao có thể không uống chút rượu được.
Dạ Minh lập tức nhếch miệng cười nói, Đông Môn Mộng còn không biết sao, rõ ràng là ngươi muốn uống rượu.
Tử Yên ngồi ở bên cạnh nhu thuận nói ra:
- Cha, con đi lấy rượu.
- Ha ha ha... tốt.
Dạ Minh vui vẻ cười to, cuối cùng cũng có thể uống mấy chén.
Ngô Trì khiêm tốn cười nhẹ:
- Kỳ thật ta đã kiêng rượu.
Sau một lát.
- Uống! Hôm nay không say không về!
Dạ Minh giơ chén rượu lên, hào khí ngất trời... liền Thượng Hiên bên cạnh đều tới một chén.
Ngô Trì cũng giơ ly rượu lên nói ra:
- Hôm nay trông thấy hai tên học sinh của mình có được thành tựu như thế, làm lão sư rất cao hứng, uống!
Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng nâng chén cười nói:
- Ngô Trì lão sư, không say không về.
Đông Môn Mộng trợn trắng mắt, trước đó còn nói ta kiêng rượu... nhìn đi, giống như đánh rắm vậy.
Nếu ngươi có thể trở thành Điện Chủ, Đông Môn Mộng ta viết ngược tên mình lại!
- Cha, nói mọi người không tin, hiện tại Ngô Trì lão sư là Điện Chủ Đông U Thánh Điện đấy!
Dạ Côn sảng khoái nói ra.
Phốc!
Đông Môn Mộng vừa mới uống trà vào liền phun ra toàn bộ, y thế mà thật trở thành Điện Chủ!!!
Thượng Hiên nghe xong dừng một chút.
Dạ Minh rất là khϊế͙p͙ sợ:
- Cái gì? Ngô Trì lão sư ngươi bây giờ đã là Điện Chủ
Ngô Trì nhẹ gật đầu:
- Vận khí... vận khí tốt mới có thể làm Điện Chủ này, không đáng nhắc tới... không đáng nhắc tới...
Nhìn biểu lộ đắc ý của Ngô Trì, rõ ràng là đang khoe khoang.
- Ngô Trì lão sư, ngài thật lợi hại, học sinh bội phục!
Dạ Tần hướng phía Ngô Trì chắp tay, có một lão sư lợi hại như thế, thật đúng là...
Ngô Trì nhấp một miếng ít rượu cười nói:
- Dạ Tần, ngươi cũng không tệ.
Lúc này Đông Môn Mộng tò mò hỏi:
- Trước đó truyền ngôn nói Thánh Điện muốn tới tìm Côn Côn gây phiền toái?
Ngô Trì cười nói:
- Làm sao lại thế... cho dù thế, học sinh của ta ta bảo bọc, ai dám động đến?
Đông Môn Mộng nhẫn nhịn nghẹn miệng, tính ngươi nói một câu dễ nghe.
Ở trong lòng Đông Môn Mộng, năm đó Ngô Trì làm mất hai đứa bé, ở trong lòng một mực có mâu thuẫn, thậm chí đến bây giờ vẫn còn.
Cảm thấy Ngô Trì không phải một lão sư xứng chức.
Dạ Minh nghe nói như thế, khẳng định phải mời rượu một chén.
Tràng diện này ngươi tới ta đi, Thượng Hiên cũng lặng yên rút đi, không thích trường hợp như thế, trước kia đều thấy qua.
Mà rượu ngon Dạ Minh cùng Ngô Trì uống đến bất ổn.
- Minh ca, thực không dám giấu giếm, lần này tới chủ yếu là tới nhờ giúp đỡ.
Ngô Trì say khướt nói ra, Minh ca đều gọi ra miệng.
Dạ Minh ợ một hơi rượu, mang theo men say hỏi:
- Ngô Trì lão sư đừng nói như vậy, chỉ cần có thể giúp, khẳng định phải giúp.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ngô Trì lão sư ngươi nói là được.
Trước đó Ngô Trì lão sư từng giúp mình, hiện tại lão sư tới nhờ giúp đỡ, khẳng định phải giúp một tay.
- Nhắc tới cũng là chuyện xấu của Thánh Điện, Thánh Điện Thiên Khiếu bên kia bị hủy, cho nên Thánh Điện quyết định tiêu diệt Thiên Phạt.
Dạ Côn nghe nói như thế, tửu kình liền bay hơn phân nửa:
- Ngô Trì lão sư nói là... Thiên Phạt ở tại Tố gia sao?
- Đúng vậy.
Dạ Côn nhìn phụ mẫu một chút, bởi vì lúc trước đã nói, chờ chuyện lần này qua đi, liền đi Thiên Khiếu nhìn... xem thử xem Thiên Phạt đến cùng có phải nhóm của cha vợ hay không.
Bất quá Thánh Điện thế mà lựa chọn động thủ ở thời điểm này, Ngô Trì lão sư đều tới xin giúp đỡ.
- Ài...
Ngô Trì thấy Dạ Côn tựa hồ chần chờ, liền thấp giọng thở dài, biểu thị bất đắc dĩ cũng có thể hiểu được.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Thiên Phạt quả thật cần phải giải quyết, hiện tại Đông U không có nguy hại, nhưng nói không chừng sau này sẽ có.
- Quả thật là như vậy.
Ba Đài một mực không có lên tiếng tiếng lúc này thấp giọng nói ra.
- Ngô Trì lão sư ngươi yên tâm đi, chuyện này ta nhất định sẽ giúp.
Dạ Côn vỗ ngực đáp ứng.
Dạ Tần cũng nói theo:
- Lão sư, còn có ta.
- Ta thật có hai đứa học sinh tốt... cho dù hiện tại đi, cũng có thể nhắm mắt.
Ngô Trì lão sư vạn phần xúc động, rốt cuộc có niềm tin.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ngô Trì lão sư, chỉ có mấy người chúng ta đi sao?
- Dĩ nhiên không phải, còn có những Điện Chủ khác, đến lúc đó tập kết ở Thái Kinh, sau đó cùng xuất phát đi Thiên Khiếu.
Ngô Trì nhẹ nói ra, chỉ sợ đây là lần thứ nhất Thánh Điện xuất động trong vạn năm qua.
Dạ Côn ồ một tiếng, xem ra chiến trận lần này có chút lớn, Thánh Điện thế mà toàn thể xuất động.
- Được.
Dạ Minh lần nữa nâng chén cười nói:
- Ngô Trì lão sư, còn chưa có chúc mừng ngươi tấn thăng Điện Chủ.
- Minh ca khách khí... khách khí...
Phóng nhãn mấy tên Điện Chủ, đoán chừng cũng chỉ có Ngô Trì dễ gần như thế.
Ăn no uống say, liền an bài gian phòng cho Ngô Trì cùng Ba Đài, mấy người say khướt trở về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù có thực lực, nhưng uống rượu chính là muốn trải nghiệm men say trong đó, bằng không thì uống rượu làm gì, còn không bằng uống nước sôi để nguội đây.
Nhưng mà Dạ Côn trở về phòng, thế mà trông thấy cha vợ ở trước cửa phòng chờ mình.
Trời ạ...
Dạ Côn dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được, cha vợ tới làm gì.
Khẳng định là hỏi mình, vì sao còn không ra tay, còn không ra tay, lão tử liền sẽ nóng lòng muốn chết.
- Cha vợ, ngài còn chưa đi ngủ à?
- Chờ ngươi.
Thượng Hiên từ tốn nói.
- Vậy vào phòng rồi nói.
Theo hai người bước vào trong phòng, Thượng Hiên liền nhàn nhạt hỏi:
- Lão sư của ngươi lại là một tên Điện Chủ?
Dạ Côn còn tưởng rằng cha vợ là tới hỏi chuyện mẹ vợ, ngàn vạn không nghĩ tới, lại tới hỏi chuyện này.
Nhớ lúc trước cha vợ muốn mình giết chết Điện Hoàng... xem ra đối với Ngô Trì lão sư cũng có địch ý.
- Trước kia chẳng qua là một thành viên của Thánh Điện, đoán chừng gần đây mới lên làm Điện Chủ.
- Không quan trọng, nhớ kỹ phải tìm Điện Hoàng mới được, cái tên này mới là giảo hoạt nhất.
Dạ Côn rất muốn nói, kỳ thật không chỉ là Điện Hoàng xảo quyệt, còn có một tên Cổ Sâm Thụ càng xảo quyệt, bọn chúng đều thích giết người khác, sau đó giả trang làm người kia, đúng là hành vi biến thái mà.
- Cha vợ cứ yên tâm đi, Điện Hoàng khẳng định phải tìm.
- Trước đó ngươi không phải nói, sau khi qua Tiết Khánh Nguyên sẽ đi tìm Mộ Nhi sao? Vì sao lại đáp ứng đi Thiên Khiếu?
Thượng Hiên tựa hồ có chút không vui, đến cùng ở trong lòng ngươi, Mộ Nhi quan trọng hay lão sư quan trọng.
Côn ca sợ nhất loại vấn đề này, đây hoàn toàn là nan đề.
Dạ Côn âm u nói ra:
- Cha vợ, thực không dám giấu giếm, hiện tại con hoài nghi Mộ Nhi đang ở trong Tố gia Thiên Khiếu.
- Hửm!? Có chứng cớ gì không?
- Còn không có, thế nhưng con có cảm giác nàng đang ở nơi đó.
Dạ Côn cảm thấy tám chín phần mười, không biết cha vợ có đi hay không, nếu như cha vợ đi, nhân số phía bên mình là đủ rồi, thậm chí thực lực mỗi người đều bất phàm, còn sợ ngươi sao... Côn ca mới sẽ không sợ đây.
Thượng Hiên hơi khẽ cau mày:
- Đã như vậy, ta sẽ cùng ngươi đi một chuyến.