Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 724: Nguyên Lai Là Thân Đệ Đệ

Dạ Côn không biết phải nói gì, đám người các ngươi, ngoại trừ những lời này... thật không biết nói những thứ khác sao...
- Gọi đầu lĩnh của các ngươi đến.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, các ngươi hại chết nhiều người như vậy, chuyện này cũng nên có một cái công đạo.


Đại bá không thể chết vô ích.
Còn có Hồn Thí Thiên cũng không thể chết vô ích.
- Tốt tốt tốt!
Xích Dương liên tục nói ba tiếng tốt, sau đó lập tức xoay người chạy, giống như sợ chạy không thoát vậy.
Những người này rời đi, Dạ Côn nhìn phụ mẫu một chút, thấp giọng nói ra:


- Lại mang phiền toái cho hai người rồi.
Dạ Minh lắc đầu:
- Côn Côn, con không có... cho dù không có chuyện hôm nay, sau này cũng sẽ phát sinh.
-
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.
Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng, nói chuyện chiếc ghế ra, Dạ Côn cùng Dạ Tần nghe xong cũng rất kinh ngạc.


Thật sự không nghĩ tới, mẫu thân lại muốn đi làm thần.
Thế nhưng mẫu thân không muốn đi, chỉ sợ Thần giới sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Mẫu thân, có con ở đây, không cần phải sợ.
Trước kia Dạ Tần không dám nói lời như vậy, thế nhưng hiện tại có lòng tin nói lời như thế.


Dạ Côn nghiêm túc nói ra:
- Cha, mẫu thân, hai người yên tâm đi, không ai có thể buộc hai người làm bất cứ chuyện gì.
Đông Môn Mộng rất là cảm động, ôn nhu nói:
- Chuyện hạnh phúc nhất đời này của mẫu, chính là có các con.
- Chẳng lẽ ta không phải sao...


Dạ Minh phiền muộn nói ra, mỗi lần đều xem nhẹ người quan trọng như mình.
Đông Môn Mộng phốc phốc một tiếng:
- Ngươi đi sang một bên.


Dạ Côn cùng Dạ Tần lên tiếng cười, cảm giác rất lâu rồi không có như thế, loại cảm giác này phảng phất về tới huyện Thái Tây năm đó, thỉnh thoảng trông thấy mẫu thân và cha đấu võ mồm.
- Côn Côn, người Thánh Điện bên kia còn chưa tới, chúng ta vẫn nên bảo trì cảnh giác.


Dạ Minh dặn dò một tiếng, đây cũng là một vấn đề không thể coi nhẹ.
Hơn nữa cũng đã đắc tội với người Thiên Cung bên kia, tới gây sự chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Cha, yên tâm đi, con biết rồi.
Nhưng vào đúng lúc này, Trương Thiên Thiên bỗng nhiên đi tới, hướng phía Dạ Côn nói ra:


- Thiếu gia, Mộ Dung Khang có việc muốn nói riêng với ngươi.
Dạ Côn dừng một chút:
- Con đi một chút sẽ trở lại.
- Đại ca, cẩn thận có bẫy.
Dạ Tần lo lắng nói ra.
Dạ Côn cười cười:
- Đại ca ngươi dễ bị lừa như vậy sao...
Cổ Sâm Thụ liền muốn nói, kỳ thật lừa ngươi rất dễ.


Rất nhanh, Dạ Côn liền đi tới gian phòng giam giữ hai người, vết thương của Chu Tuấn tuy có bôi thuốc, thế nhưng vẫn khiến y đau đớn rất nhiều ngày.
Mà Mộ Dung Khang thông minh lại sống rất tốt.
- Có việc muốn nói với ta?
Dạ Côn nhìn Mộ Dung Khang tò mò hỏi.
- Đúng vậy, chuyện rất trọng yếu.


Dạ Côn ngồi ở bên cạnh, khẽ cười nói:
- Nói đi.
- Vậy ngươi có thể thả ta ra hay không?
Mộ Dung Khang tò mò hỏi.
- Ngươi cảm thấy hiện tại ngươi còn có tư cách cò kè mặc cả sao?
Dạ Côn rót cho mình một ly nước từ tốn nói.
Mộ Dung Khang hít một hơi thật sâu:


- Đây là bí sử Chu gia bọn họ, nếu như ngươi thả ta đi, ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi biết.
- Chu gia bí sử của bọn họ liên quan gì tới ta, ta cũng không muốn biết.


- Dạ Côn, kỳ thật lần này y tới Thái Kinh, ngoại trừ xử lý một chút chuyện, còn muốn làm một chuyện phi thường trọng yếu! Hơn nữa mấy năm nay y đều đang làm chuyện này.
Mộ Dung Khang thấp giọng nói ra.
Không thể không nói, Dạ Côn đã có chút tò mò, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài:


- Vừa rồi có một đám người đến tìm các ngươi, yêu cầu ta thả các ngươi ra, thế nhưng ta không nguyện ý, tin tưởng qua không bao lâu, trưởng bối của các ngươi sẽ tới.
- Côn ca, sao ngươi không thả chúng ta đây, như thế sẽ rất phiền toái.
- Ngươi thế mà còn lo lắng cho ta? Quá giả đi.


Dạ Côn tò mò cười nói.
Mộ Dung Khang thấp giọng nói ra:
- Nhà chúng ta rất phức tạp, nếu như ngươi thả chúng ta, ít nhất sẽ không liên luỵ đến người khác, thế nhưng nếu để cho cha mẹ của y biết... chỉ sợ...


- Chuyện này không cần ngươi lo lắng, nói mục đích thực sự của y đi, không có nói, ngươi cũng giống như y.
- Ngươi... vừa rồi ta còn lo lắng cho ngươi, hiện tại ngươi lại muốn tổn thương ta...
Mộ Dung Khang lộ ra biểu lộ khó có thể tin.


Dạ Côn đều có chút bối rối, đầu óc con hàng này đến cùng như thế nào, thật lo lắng cho Mộ Dung gia các ngươi.
- Nếu như thật có ích, trưởng bối của ngươi tới đòi người, ta có thể thả ngươi.
Dạ Côn từ tốn nói.


Mộ Dung Khang nghe xong, cảm thấy đáng tin, hắn mạnh như vậy, cũng không cần phải lừa gạt mình.
- Kỳ thật Chu gia bọn họ rất phức tạp, mà y làm những chuyện này, chính là muốn tìm đến người ca ca kia.
- Cái này ngươi đã nói, ta cũng không có hứng thú.


Dạ Côn từ tốn nói, trong lòng suy đoán, nhưng cảm giác hẳn sẽ không trùng hợp như vậy.
Mộ Dung Khang thấp giọng nói ra:
- Thế nhưng chuyện ta muốn nói, chính là người ca ca này của y bị vứt bỏ.
- Nói tiếp.
Dạ Côn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút khác thường.


- Trước đó ta cũng chỉ là suy đoán, nhưng sau này y xác nhận, bọn họ là song bào thai, Chu Tuấn là đệ đệ, nghe nói thời điểm ca ca y ra đời dường như phải chết, khi đó phụ thân Chu Tuấn đang tranh đoạt vị trí gia chủ, cho nên liền vứt bỏ hài tử sắp chết yểu này...


Nghe đến đây, trong đầu Dạ Côn liền xuất hiện những ký ức bị phủi bụi, đêm hôm đó trời rét lạnh, mình vừa mới ra đời liền bị vứt ở trong hẻm nhỏ.
Lửa giận trong lòng nhất thời nổi lên.
- Sau đó thì sao?


- Chu Tuấn nói... gần đây cha mẹ của y tựa hồ đang tìm hiểu, mà Chu Tuấn cảm thấy thân ca ca không chết, liền muốn giết chết người ca ca này, miễn uy hϊế͙p͙ đến địa vị của y, y làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn tìm trước phụ mẫu, sau đó giết.


Trong lòng Dạ Côn liên tục cười lạnh... hiện tại đã có thể chắc chín phần, tên Chu Tuấn này chính là đệ đệ ruột của mình...
Vẫn không thay đổi, từ trong bụng mẹ liền muốn lộng chết Côn ca.
Rất tốt!!!


Nhưng lúc này trong lòng Dạ Côn không có bất kỳ dục vọng gặp lại cha mẹ ruột, thậm chí còn cảm thấy không gặp cũng không sao.
Nhìn Chu Tuấn choáng ngất, Dạ Côn đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình nên đòi lại mọi thứ thuộc về mình.
Không phải y muốn địa vị sao?


Liền để y không có địa vị, vị thân sinh đệ đệ này, ngươi muốn lộng chết Côn ca như vậy sao?
Chẳng lẽ ngươi không biết, người muốn lộng chết Côn ca, hoặc là đã vào đất vàng, hoặc là chết vì ngoài ý muốn.
- Tin tức này của ngươi quả thật không tệ.


Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Khang, tiểu tử ngươi rất thức thời.
- Vậy Côn ca... có thể thả ta đi không.
- Chờ người nhà ngươi đến, ta liền thả ngươi.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Tạ ơn Côn ca.
Mộ Dung Khang đều muốn dập đầu, Côn ca thật sự là người tốt a.


Dạ Côn vừa xoay người, vẻ mặt lập tức thay đổi, hôm nay quả thật là một ngày không vui, mọi chuyện đều không vừa lòng, nhất là chuyện này...