Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 723: Các Ngươi Sẽ Không Có Kết Cục Tốt

- Cũng không biết người Thánh Điện lúc nào sẽ tới.
Tố Vận thấp giọng nói ra.
Mà Dạ Tư Không khẽ thở dài một tiếng, chuyện này cần phải từ từ giải quyết, Dạ Côn cùng Dạ Tần đã giải quyết xong chuyện của Thương Minh, xem như trừ bỏ họa lớn trong lòng, hiện tại liền xem xem Thiên La Viện nên lưu hay diệt.


Lưu lại là tốt nhất, thế nhưng không nghe lời, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
- Đại ca, mặc dù chưa bắt được Cổ Sâm Thụ, nhưng chúng ta cũng biết Thương Minh không còn, thi nhân cũng bị thanh trừ, đây cũng là chuyện tốt.
Thấy đại ca vẫn rầu rĩ không vui, Dạ Tần nhẹ giọng an ủi.
Dạ Côn âm u nói ra:


- Ta đang nghĩ, tại sao Cổ Sâm Thụ muốn ta thả hai người kia.
- Hai người kia lai lịch rất lớn, nếu như thả, sợ rằng sẽ trở về báo thù chúng ta, mặc dù chúng ta không sợ, thế nhưng Thái Kinh sợ.
Dạ Tần cũng là hơi lo lắng.
- Đệ đệ, ý của ngươi là?
- Đúng, không lưu hậu hoạn.


Dạ Tần sát ý hiển hiện.
Kỳ thật vừa rồi Dạ Côn cũng toát ra ý nghĩ này, nhưng rất nhanh liền bỏ đi:


- Bọn họ bị ta trói lại, tin tức này khẳng định sẽ truyền ra ngoài, dù sao Nạp Lan Thành đã chạy, nhất định sẽ nói cho trưởng bối bọn chúng biết, ta cảm thấy, trường bối của bọn cúng chẳng mấy chốc cũng sẽ tới.
- Đại ca nói đúng, vậy tạm thời giữ lại.
Dạ Tần cảm thấy rất có lý.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, lập tức cười nói:
- Đi thôi, chúng ta về nhà trước đi.
Lúc hai huynh đệ về đến nhà, lập tức nhìn thấy trong đại sảnh có mấy người, mà cha mẹ của mình đều ngồi ở bên.
Những người kia vênh vang đắc ý, ánh mắt nhìn cái gì cũng đều khinh miệt.


Bọn họ dĩ nhiên chính là người bảo hộ Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang, biết được thiếu gia bị trói, những người này cũng rất hoảng, nhưng rất nhanh liền biết được tin tức, là bị người Dạ gia trói lại, cho nên liền tranh thủ thời gian tới.
Dạ Côn cùng Dạ Tần không để ý đến, đi vào trong đại sảnh:


- Cha, bọn họ là ai?
Dạ Minh từ tốn nói:
- Bọn họ là tới đòi Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang.
Dạ Tần nghe xong sầm mặt lại, nhìn đại ca một chút, không ngờ tới nhanh như vậy.


Trong sáu người này, có một người mặc trường bào màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, cách cư xử cũng vô cùng ưu nhã, thế nhưng ánh mắt kia lại mang theo một cỗ lãnh ý.
Người này tên là Xích Dương, chính là cận vệ của Chu Tuấn, thực lực Kiếm Tôn trung phẩm.


Kiếm Tôn trung phẩm đã có thể trở thành tộc trưởng Cổ tộc, mà để ở chỗ này, chẳng qua là một tên hộ vệ, rõ ràng những kia cao ngạo đến cỡ nào.
Lúc này Xích Dương từ tốn nói:
- Nhìn ngươi là hậu nhân Đông Môn gia, cho các ngươi thời gian cân nhắc, các ngươi có thả người hay không?


- Không thả.
Dạ Côn từ tốn nói.
Lúc đầu trong lòng Côn ca đã có hỏa khí, ngươi ngược lại tốt, lại dám xông thẳng vào Côn ca.
Xích Dương hơi hơi híp mắt, âm u quát:


- Biết ngươi đang nói cái gì không?! Biết kết quả của việc đắc tội Thiên Cung không?! Đông Môn Mộng, bọn hắn không hiểu, ngươi còn không hiểu sao?
Đông Môn Mộng không nói, Dạ Minh cũng không nói chuyện, liền để hai đứa con trai giải quyết, có hậu quả gì, mọi người cùng nhau gánh.


Dạ Côn lần đầu tiên nghe thấy hai chữ Thiên Cung này, nguyên lai bọn họ đến từ Thiên Cung.
Nghe hình như rất ngưu bức.
- Đừng nói nhiều những thứ vô dụng như vậy, người ta sẽ không thả.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Càn rỡ! Con cháu của Thiên Cung chi chủ, loại người tầm thường như các ngươi há có thể chạm?!


Còn không đợi Xích Dương nói chuyện, một đại hán đứng ở bên cạnh tức giận hét lớn.
Nhưng mà lời này vừa mới nói xong, cả người liền bay về phía sau, đụng sấp cả bức tường.
Ra tay cũng không phải Dạ Côn, cũng không phải Dạ Tần, mà là mẹ vợ Liên Hàn từ bên cạnh đi tới...


Dạ Côn nhìn thủ pháp của mẹ vợ, thật là ngưu bức a... những người này đều có thực lực Kiếm Tôn trung phẩm, mẹ vợ vỗ một cái, tên kia liền giống như con diều dứt dây
Lợi hại! Quá lợi hại!
Xem ra không kém gì cha vợ.
- Là ai vậy, cãi nhau ầm ĩ, làm ta ngủ không ngon.


Liên Hàn lạnh giọng nói ra, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn người trước mắt.
Dạ Côn cảm giác mẹ vợ đây là đang kiếm cớ đánh người, xem ra có thâm ý...
- Lớn mật! Lại dám đả thường người Thiên Cung, các ngươi... a...
Một tên khác còn chưa nói hết lời, lại đụng ngã tường.


Chỉ thấy Thượng Hiên từ bên cạnh chậm rãi đi tới, nhẹ nói ra:
- Náo động như thế, quấy rầy mộng đẹp của ta.
Dạ Côn nhìn hai người, các ngươi đánh người thì đánh người, nhưng cũng không cần hủy tường nhà chúng ta chứ...


Mấy người còn lại vẻ mặt có chút cổ quái, hai người bất thình lình xuất hiện này là ai? Vì sao lợi hại như vậy, cũng không biết tình huống như thế nào, người liền bị đánh bay!!!


Xích Dương cũng là người thông minh, biết hôm nay mình không thể đòi được người, chỉ có thể trở về bẩm báo chuyện này cho gia chủ, để gia chủ lại tính toán.
- Đã các ngươi không đáp ứng thả người, vậy đừng có trách Thiên Cung!
Xích Dương quát lạnh một tiếng.


Mà Thượng Hiên từ tốn nói:
- Ai nói các ngươi có thể rời đi?
Dạ Côn nghe cha vợ nói như thế, xem ra là muốn thủ tiêu sạch, để đám người Thiên Cung kia không nhận được tin tức.
Thế nhưng chuyện này cũng không có khả năng.
- Chỉ biết trả thù.


Liên Hàn nhàn nhạt nói một tiếng, lập tức trở về phòng.
Không sai, Thượng Hiên chính là đang trả thù, ai nói người chết không có có cừu hận, người chết cừu hận càng lớn!


Dạ Côn cảm thấy thái độ này của cha vợ không được, như thế sao có thể cua lại mẹ vợ, nữ nhân đều cần hống, nếu như ngươi không hống, sao có thể có tiến triển được.
Thế nhưng cha vợ suốt ngày nghiêm mặt, kỳ thật điểm này phải học tập cha nhiều hơn, loại tinh thần không biết xấu hổ kia.


Chỉ cần kiên trì cái một tháng, không tin mẹ vợ không hé miệng.
Ngược lại mỗi lần mẫu thân tức giận, cha đều dùng một chiêu kia, mỗi lần đều có thể dỗ mẫu thân thoải mái cười to.
Cho nên...
Dạ Côn cảm thấy phải giao cha vợ giao lại cho cha, để cha truyền thụ bí quyết hống nữ nhân.


Côn ca không biết hống nữ nhân, cho tới bây giờ đều chưa từng hống thê tử.
- Ngươi là ai? Dám can đảm nói ra lời cuồng vọng như thế!
Xích Dương hướng phía Thượng Hiên khẽ quát một tiếng.


Dạ Tần không biết những người này có bị ngốc hay không, hai người các ngươi đều bị miểu sát, khẩu khí còn cuồng vọng như thế, thật không muốn sống nữa ư?


Những người này cũng không ngốc, chẳng qua là trải qua thời gian dài, không ai dám phản kháng Thiên Cung... dẫn đến hiện tại có chút không thích ứng, khẩu khí kia nhất thời không đổi được.
- Ta là ai, các ngươi không xứng biết.


Dạ Côn có chút tò mò, đây có phải lời cha vợ thường nói hay không, trước đó cũng nói với Cổ Sâm Thụ như thế.
- Chuột nhắt, ngay cả tên cũng không dám báo.
Lời vừa mới dứt âm, cả người liền bay ra ngoài, kèm theo đó là một mảng tường đổ sập.


Dạ Côn rất đau lòng, cảm giác cha vợ đây là đang trả thù mình... phảng phất đang nói... ngươi còn không giúp ta, ta liền sẽ phá nhà!
Thượng Hiên âm u nói ra:
- Trở về nói cho chủ của các ngươi biết, ta ở chỗ này chờ.
Nói xong liền quay người rời đi.


Xích Dương căm tức nhìn đám người Dạ Côn:
- Các ngươi sẽ không có kết cục tốt!