Dạ Côn không nói chuyện, mà là nhìn về phía cha vợ bên cạnh.
Chỉ chờ cha vợ nói một câu!
- Khắp nơi đều là thi khí.
Thượng Hiên từ tốn nói.
Vẻ mặt Thương Minh lập tức xiết chặt, nam nhân này rốt cuộc là ai?!
- Ngài có biện pháp tìm tới không?
Dạ Côn có chút khẩn trương, nếu giải quyết hết thi nhân, mọi chuyện liền sẽ tốt đẹp.
- Trong này có một tên.
Sắc mặt Thương Minh trong nháy mắt trầm xuống.
Dạ Côn đương nhiên thấy được, cười nói:
- Chưởng viện, không cẩn thận a.
Dạ Tần lộ ra nụ cười, nếu có thể bắt ngay tại trận, vậy thì càng tốt, chưởng viện sẽ không thể sống đến Tiết Khánh Nguyên.
Chỉ thấy Thượng Hiên đi đến cạnh tường, mà Thương Minh nhìn động tác của Thượng Hiên, liền trực tiếp mộng bức.
Làm sao y biết được?
Bịch!
Thượng Hiên trực tiếp đánh nát vách tường, chỉ thấy bên trong còn có một cái mật thất nhỏ.
Một cái lồng bạc sắt giam giữ cái đầu kia.
Dạ Côn mau chóng tới nhìn một chút... cái đầu này... không biết a... mặt đều bị cháy rụi.
Bị đốt cháy khét
Dạ Côn lập tức nhớ tới Bùi Thiên đốt thi thể ở trong mật thất... chẳng lẽ đây là cái cái đầu kia?
Dạ Tần chăm chú nhìn Thương Minh, chỉ cần lão gia hỏa này chạy, lập tức hạ sát thủ.
- Bùi Thiên có quan hệ gì với ngươi?!
Dạ Côn quay đầu hỏi.
Thương Minh hít một hơi thật sâu:
- Dạ Côn, ngươi luôn có thể làm ra chuyện khiến ta giật mình, thật đúng là lợi hại.
- Bùi Thiên là gì của ngươi?
Dạ Côn lần nữa chất vấn.
- Điều này rất quan trọng sao? Dù gì ngươi cũng đã tìm được.
Thương Minh cười cười.
Dạ Côn bỗng nhiên cười nói:
- Chưởng viện, ngươi cẩn thận như vậy, vì sao còn phải lưu thứ này lại? Dời đi không tốt sao?
- Ta cảm thấy cái đầu này thoạt nhìn rất không tệ, cho nên liền muốn giữ lại, hơn nữa, ta có nói... ta không có chuyển di sao?
Dạ Tần âm u nói ra:
- Đại ca, tựa hồ y đã chôn thi nhân xuống Ngũ Nhạc cùng Cổ U, chỉ cần y xảy ra chuyện, những thi nhân kia liền sẽ được tự do.
Dạ Côn hơi hơi híp mắt nhìn về phía Thương Minh:
- Chiêu này không tệ a.
- Tạ Tiểu Vương Gia khen ngợi.
Thương Minh chắp tay, vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà Thượng Hiên bỗng nhiên nói ra:
- Ta có thể làm được.
Nguyên bản Dạ Côn còn có chút lo lắng, thế nhưng nghe thấy cha vợ nói như thế, cả người lập tức có lực lượng.
- Thật có thể giải quyết?
Dạ Côn nghiêm túc hỏi, đây cũng không phải là chuyện đùa.
- Nếu như ta giải quyết xong, ngươi cũng phải giúp ta giải quyết.
Thượng Hiên cũng không phải nói đùa.
Dạ Côn vỗ ngực nói:
- Ngài yên tâm, nguyện xông pha khói lửa!
Thương Minh rất nghi hoặc nhìn hai người đối thoại, các ngươi đến cùng có được hay không?
Thượng Hiên nhẹ gật đầu, hai tay chậm rãi chấp vào nhau, trong lòng bàn tay tản mát ra ánh sáng màu trắng.
Dạ Côn có thể cảm nhận được uy lực của quang mang này, cha vợ đây là muốn làm gì, cho nổ nơi này sao?
Thương Minh kinh ngạc, nam nhân này đến cùng là ai?
Toàn bộ mật thất đều đang nhẹ nhàng lắc lư, theo ánh sáng càng lúc càng lớn, Dạ Côn đều cảm giác, cha vợ không phải muốn cùng mình đồng quy vu tận đấy chứ.
Trong lúc Dạ Côn cảm thấy sẽ phát sinh bạo tạc to lớn, tay Thượng Hiên đã tách ra, vô số lam hồ điệp từ trong tay bay ra.
Dạ Côn kinh hô một tiếng, đây không phải là thi điệp sao?
Thế nhưng thi điệp này khác với con lần trước, khác ở chỗ...
Oanh!
Chỉ thấy có một con thi điệp lao thẳng đến cái đầu kia, lập tức phát sinh bạo tạc.
Cái đầu kia biến mất không còn sót lại chút gì, mà những con thi điệp khác thì từ thông đạo mật thất bay ra ngoài.
Lúc này Dạ Côn nhịn không được muốn hỏi một chút, đã có biện pháp như thế, tại sao trước đó không nói.
Thượng Hiên phảng phất biết Dạ Côn muốn hỏi điều gì, từ tốn nói:
- Trước đó không quen ngươi.
Dạ Côn:......
Con gái của ngươi đều yêu Côn ca chết đi sống lại, làm sao lại không quen...
Quá keo kiệt.
Thương Minh thấy cái đầu bốc hơi khỏi nhân gian, cũng chấn động vô cùng, nhịn không được hỏi:
- Ngươi đến cùng là ai?!
- Ta là ai? Ngươi không xứng biết.
Thượng Hiên bình tĩnh nói ra, sau đó hướng phía Dạ Côn nói:
- Ta đi về trước.
- Cha vợ đi thong thả.
- Đừng quên chuyện ngươi nói.
- Vâng vâng.
Dạ Côn vui vẻ... cha vợ là thi hoàng, làm sao không có cách được... chẳng qua là không muốn nói với mình mà thôi.
Theo Thượng Hiên rời đi, Dạ Côn cùng Dạ Tần tựa như lão sói xám nhìn Thương Minh.
- Trước đó ta rất buồn bực, không biết ngươi muốn gây chuyện gì ở Tiết Khánh Nguyên, nguyên lai là muốn dùng thi nhân.
Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng.
Thương Minh thật sâu thở dài:
- Dạ Côn... ngươi thật khiến cho ta lau mắt mà nhìn.
- Ha ha... nói đi, muốn chết như thế nào?
- Chết? Ngươi cảm thấy ta sẽ chết như vậy sao?
Thương Minh đột nhiên hỏi ngược lại.
Dạ Tần hừ lạnh:
- Thế nào, ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội sống sót? Ngươi còn có cái gì có thể uy hϊế͙p͙?
Mà Thương Minh nhìn Dạ Côn cười nói:
- Dạ Côn, mỗi lần gặp ngươi, ngươi đều thay đổi, mỗi lần đều có thể phá hỏng kế hoạch của ta.
Dạ Côn nghe thấy câu này, vẻ mặt lập tức xiết chặt.
Lời này... hình như có vấn đề!!!
Cảm giác sao lại quen thuộc như vậy?
Chẳng lẽ?
Thương Minh thấy sắc mặt của Dạ Côn, đứng dậy nhẹ cười nói:
- Đoán ra rồi?
- Ngươi là Cổ Sâm Thụ!!!
Dạ Côn khϊế͙p͙ sợ.
Thương Minh gật đầu cười:
- Chúc mừng ngươi đoán đúng, đáng tiếc không có ban thưởng.
Dạ Côn bưng kín cái trán, trầm giọng nói ra:
- Lần trước ta nên giết ngươi!
- Đáng tiếc ngươi không có.
Chỉ thấy thân ảnh Thương Minh dần dần biến thành Cổ Sâm Thụ, Dạ Tần cũng kinh ngạc không thôi.
Thấy thân ảnh Cổ Sâm Thụ, Dạ Côn thì thào nói ra:
- Thật hối hận, nếu như ta đoán không lầm, ngươi đây cũng là ảo ảnh đi.
- Đúng vậy, dù sao đây cũng là tuyệt chiêu của ta, cũng là vật bảo mệnh.
Cổ Sâm Thụ khẽ cười nói, dáng vẻ rất lạnh nhạt.
- Ngươi biến thành Thương Minh từ lúc nào?
Cổ Sâm Thụ từ tốn nói:
- Nói như thế nào đây... lúc Thương Minh chuẩn bị mang Hồn Thí Thiên đi ra ngoài, ta liền giết y.
Hiện tại Dạ Côn đã biết rõ.
Nữ hoàng đại nhân nói không sai, trước đó nàng bảo mình đi hỏi Thương Minh, bởi vì lúc kia nữ hoàng còn cho rằng Thương Minh là người một nhà.
Thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, Thương Minh chân chính đã chết, bị Cổ Sâm Thụ thay thế.
Mà Cổ Sâm Thụ là người của bọn họ, cho nên nữ hoàng cũng không biết chuyện Thương Minh phản bội.
Lần trước Cổ Sâm Thụ biến thành Đạo Đức Tử, lần này lại biến thành Thương Minh.
Dạ Côn cảm giác quá phiền, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Khó trách lần trước y có thể nói chính xác là Nguyên Tôn Kiếm Đế, nguyên lai đã biết từ sớm.
Ài... chủ quan a...
Côn ca vẫn quá thành thật, lẽ ra sau khi nghe xong không giữ chữ tín, trực tiếp một quyền oanh sát, vạn sự đại cát.
- Dạ Côn, ngươi bắt hai thiếu niên kia, sẽ dẫn tới phiền toái rất lớn, ta khuyên ngươi mau thả họ ra đi.
Cổ Sâm Thụ nhẹ nói ra, tựa hồ đang cho Côn ca lời khuyên.