Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 721: Đây Là Chuyện Cây Có Thể Làm Sao?

- Thế nào, hai tên thiếu gia kia là lão đại của ngươi sao? Ngươi nghe lệnh hai tên kia?
Dạ Côn tò mò hỏi, ngược lại biết đây là giả, cho nên muốn moi một chút tin tức từ chỗ đối phương.
Cổ Sâm Thụ khẽ cười nói:
- Thế nào, muốn lấy được tin tức từ chỗ ta?
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:


- Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết bọn họ đến từ nơi nào, mà ngươi nhất định là nghe theo lệnh của bọn họ.
- Ai nói với ngươi, ta nghe theo lệnh của bọn họ?
Cổ Sâm Thụ trêu ghẹo hỏi.
Dạ Côn hơi khẽ cau mày:
- Ngươi không nghe bọn họ?


- Dạ Côn, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, bọn họ đến cùng có biết ta là Thương Minh, hay là Cổ Sâm Thụ?
Cổ Sâm Thụ mang theo ý cười hỏi.
Dạ Côn nghe xong nhíu chặt lông mày, lời này giống như đang nhắc nhở mình cái gì, chẳng lẽ bọn Chu Tuấn không biết Thương Minh là Cổ Sâm Thụ? Vẫn cảm thấy là Thương Minh?


Nếu là như thế, vậy những chuyện lúc trước liền khác, Thương Minh quả thật đã phản bội nữ hoàng.
Cổ Sâm Thụ thấy Dạ Côn trầm tư liền cười khẽ một tiếng:
- Thế nào, không nghĩ ra chuyện gì sao?
Dạ Côn nhíu chặt lông mày:
- Ý của ngươi là, ngươi ra vẻ Thương Minh là đang lừa bọn họ?


- Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, ta chỉ cho ngươi ý kiến mà thôi.
Dạ Côn nghe xong choáng váng! Mặc dù ngươi không phải người, nhưng thật giống như một con chó!!!


Nguyên bản suy nghĩ của ta chỉ có một đượng, ngươi lại mạnh mẽ cho ta thêm một đường, biến thành một loại lựa chọn... đây là chuyện người làm sao? Là cây cũng sẽ không làm chuyện như vậy!!!


Dạ Tần đứng ở bên cạnh không có lên tiếng, cảm giác đầu óc có chút không đủ dùng, bọn họ đến cùng đang nói gì thế.
- Cổ Sâm Thụ, ngươi thật điên rồi!
Dạ Côn hướng phía Cổ Sâm Thụ giơ ngón tay cái lên, chỉ trách lần trước không có tàn nhẫn hạ quyết tâm giết y.


Cổ Sâm Thụ cũng tao nhã lễ phép chắp tay:
- Dạ Côn, ngươi thật để ta lau mắt mà nhìn, mỗi lần nhìn thấy ngươi, đều có biến hóa không đồng dạng, ta rất chờ mong lần sau gặp lại, có lẽ ta sẽ tiếp tục biến ảo thành người khác, ngươi nên chú ý.
Dạ Côn tức quá hóa cười:


- Lần sau nếu ta gặp ngươi, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.
- Ta cũng muốn bị ngươi giết chết, bất quá ngươi xác định không thả bọn họ sao?
Cổ Sâm Thụ tò mò hỏi.
- Sao ngươi lại hứng thú với hai tên kia thế?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Cổ Sâm Thụ cười nhẹ một tiếng:


- Không phải ta cảm thấy hứng thú, dù sao ngươi cũng cần phải sống, nhân sinh vốn đã rất ngắn, ngươi cần gì phải đi tắt?
Dạ Côn cười khẽ một tiếng.
- Ngươi là cảm thấy lực lượng của mình rất mạnh, cho nên không e ngại đúng không, cũng là có lý.


Cổ Sâm Thụ nhẹ nói ra, có một loại ý tứ khuyên bảo.
Nhưng mà Cổ Sâm Thụ tiếp tục nói:


- Nhưng có đôi khi lực lượng cường đại chẳng qua là một bộ phận, năm đó Hoàng Đế Đông U Thành mạnh mẽ thế nào? Đều sắp thống trị toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, nhưng cuối cùng vẫn phải chết, mạnh mẽ dĩ nhiên là có vốn liếng, nhưng cũng cần phải chú ý mới được.


- Lời này của ngươi xem như là một loại lời khuyên sao?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Ta cũng không muốn ngươi chết đi như thế.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ chết?
Dạ Côn có chút bất đắc dĩ, ngươi hoàn toàn không biết gì về thực lực của ta cả.
Cổ Sâm Thụ nhẹ gật đầu:


- Ài... người trẻ tuổi, lo lắng nhiều một chút không phải chuyện xấu, ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng có mấy người căn cơ quá sâu, không phải ngươi nói rút liền có thể rút ra.
- Ngươi thật quá dài dòng, lời khuyên của ngươi ta biết rồi.
Dạ Côn từ tốn nói.


Cổ Sâm Thụ dừng một chút, thấp giọng nói ra:
- Nếu như ta đoán không lầm, nam nhân vừa rồi kia... hẳn là thi hoàng đi... cũng chính là Hoàng Đế Đông U Thành năm đó, Thượng Hiên?
Dạ Côn nghe xong biểu lộ trở nên nghi ngờ:
- Ngươi đang nói cái gì?


Cổ Sâm Thụ cười khẽ một tiếng, không có giải thích thêm.
- Vẫn là câu nói kia, ngươi tốt nhất thả hai thiếu niên kia ra, như thế sẽ tốt cho Thái Kinh, tốt cho Dạ gia, dù sao bây giờ các ngươi còn chưa có thực lực kia.
Cổ Sâm Thụ vừa mới nói xong, thân hình liền dần dần tiêu tán.


Thấy Cổ Sâm Thụ tiêu tán mất, Dạ Côn hung hăng giậm chân một cái, mặt đất lập tức chia năm xẻ bảy.
Dạ Tần trông thấy đại ca tức giận như thế, cũng lo lắng:
- Đại ca, bình tĩnh.


Khi nãy Dạ Côn bình tĩnh là biểu hiện cho Cổ Sâm Thụ xem, không thể để cho Cổ Sâm Thụ thấy dáng vẻ Côn ca bị làm phát bực, như thế sẽ rất mất mặt.
- Tên Cổ Sâm Thụ này, lúc trước liền không nên thả y đi!
Dạ Côn đánh một quyền lên vách tường, vách tường lập tức sụp đổ.


Dạ Tần nhìn đại ca nổi giận, nhẹ nói ra:
- Đại ca, có đôi khi sát lục không phải chuyện xấu, giết... ít nhất không có nỗi lo về sau.
Nhìn Tần ca hiện tại đi, nói chuyện càng ngày càng có vị đạo, thật không sai.


Dạ Côn cảm thấy đệ đệ nói rất đúng, mình không nên coi trọng chữ tín, lúc ấy nên thủ tiêu Cổ Sâm Thụ.
Nếu như vậy... về sau cũng không có chuyện gì.
Thế nhưng nghe Cổ Sâm Thụ nói, sau này nhất định còn muốn kiếm chuyện.


Cũng không biết sau này Cổ Sâm Thụ sẽ biến thành đồ vật gì tới phá mình.
Còn có tên Điện Hoàng kia, nghe cha vợ nói y cũng rất thích biến thành người khác tới kiếm chuyện.
Hai người kia là nhàm chán, các ngươi thích đóng vai nhân vật khác như vậy sao? Đúng là biến thái!


Côn ca phỉ nhổ đám rác rưởi các ngươi!
- Đại ca, chúng ta về nhà thôi.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
Dạ Côn hít thở sâu mấy lần, xem như tạm thời đè xuống nộ khí.
- Tìm gia gia trước, nói chuyện bên này cho ông ấy nghe.


Thấy đại ca khôi phục bình thường, Dạ Tần cũng hơi thả lỏng một chút, hiện tại tâm tính đại ca có chút không ổn định.
Tâm tính Côn ca cũng sắp nổ tung, năm lần bảy lượt bị Cổ Sâm Thụ lừa gạt, có thể không giận sao...
Rõ ràng là yếu hơn mình, rõ ràng một quyền liền có thể đấm chết...


- Đại ca, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, lần sau cẩn thận một chút là được.
Dạ Tần an ủi nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đệ đệ, sau này ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
- Ừm, bình thường ta đều thủ tiêu hết nguy hiểm tiềm ẩn.


Dạ Tần âm u nói, hiện tại tác phong của Dạ Tần chính là bóp nát nguy hiểm từ trong trứng, không để nguy hiểm tìm đến mình, chủ động tiêu diệt nguy hiểm.
Nếu như Côn ca có ý nghĩ như vậy, cũng sẽ không xuất hiện nhiều nhiễu loạn như thế, ít nhất tại Cổ Sâm Thụ bên này sẽ không có.


Song khi hai huynh đệ ra khỏi phòng...
Một màn trước mắt liền khiến hai huynh đệ choáng váng.
Chỉ thấy tất cả mọi người Thiên La Viện vây quanh, nhìn chằm chằm hai huynh đệ bọn họ.
- Giao chưởng viện ra!!!
Một người trong đó lạnh giọng quát.
Dạ Côn liếc nhìn mọi người, lập tức trầm giọng nói ra:


- Thương Minh giấu giếm thi nhân, lại bị Cổ Sâm Thụ thay thế! Mà Cổ Sâm Thụ đã trốn đi!
Người Thiên La Viện nghe thấy giải thích như vậy, rõ ràng đều không tin.
- Đánh rắm! Dạ gia các ngươi muốn kiếm cớ giết chưởng viện!
- Đúng rồi! Các ngươi có chứng cớ gì?!


- Nhất định là huynh đệ các ngươi giết chưởng viện! Mọi người báo thù cho chưởng viện!