Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 719: Mê Hoặc Dạ Tần

- Đại ca...
Dạ Tần còn chưa dứt lời, Dạ Côn đã không thấy tăm hơi.
Bất đắc dĩ, Dạ Tần chỉ có thể đi vào trước xem tình huống.
Vừa đi đến trước phòng, cửa liền tự động mở ra, trong phòng có chút tối tăm, cho người ta một loại dự cảm xấu.


Thế nhưng hiện tại Tần ca cũng không phải người bình thường, trực tiếp bước vào trong phòng.
Chỉ thấy Thương Minh ngồi ở trên chiếc xe lăn bằng gỗ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẩy trên người y,tơ trắng phất phơ rủ ở sau ót, nhìn sơ qua, Thương Minh tựa hồ già đi rất nhiều.


- Tiểu Vương Gia, tha cho ta vô phương hành lễ.
Thương Minh quay đầu nhìn về phía Dạ Tần, nói thì nói như thế, nhưng cái biểu tình kia tuyệt đối không phải có ý này.


Dạ Tần cũng không để mình bị đẩy vòng vòng, dứt khoát liền ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, chờ đại ca tới lại nói, cũng không biết đại ca đột nhiên rời đi làm gì.


Thương Minh nhấp nhô xe lăn, mặt hướng Dạ Tần, mà lúc này Dạ Tần nhìn Thương Minh, nếu như có thể, hiện tại Dạ Tần liền có thể giết chết Thương Minh, như vậy Tiết Khánh Nguyên sẽ không phải lo sẽ xảy ra chuyện.
- Không biết lần này Tiểu Vương Gia tới có chuyện gì? Là đến thăm ta sao?


Thương Minh khẽ cười nói.
Dạ Tần từ tốn nói:
- Chưởng viện bệnh nặng mới khỏi, ta và đại ca đều lo lắng cho bệnh tình của chưởng viện, Tiết Khánh Nguyên sắp đến, ta rất lo không biết chưởng viện có thể chống đỡ nổi tới khi đó không.


- Tiểu Vương Gia yên tâm đi, bệnh của ta ta rất rõ, hiện tại đã gần như khỏi hẳn, nói Thánh Nhân không cần lo lắng cho lão thần.
Thương Minh thấp giọng nói ra, mang theo một chút suy yếu.
Trong lòng Dạ Tần cười lạnh, tên chưởng viện này, thật biết cách giả vờ.
- Kỳ thật Dạ chủ soái không phải đến thăm ta đi.


Thương Minh đột nhiên nói ra.
Dạ Tần nghe xong khẽ cười nói:
- Xem ra chưởng viện đã hiểu lầm gì đó.
- Đại ca của ngươi cũng không tại, chúng ta tâm sự đi?
- Chưởng viện muốn nói chuyện gì?
Dạ Tần hỏi.
- Chuyện tương lai.
Dạ Tần hơi khẽ cau mày, chẳng lẽ Thương Minh muốn mê hoặc mình?


- Nói thế nào?
Thương Minh khẽ thở dài một tiếng:
- Kỳ thật chúng ta đều biết rõ, chỉ là giả vờ không biết mà thôi, ngươi cùng đại ca ngươi đều muốn giết ta, thế nhưng hiện tại không giết được.
- Nếu chưởng viện đã nói thế, vậy chính là như thế.
Dạ Tần cũng nghiêm túc, nói trắng ra.


- Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi sẽ không tìm được thứ gì từ ta, cũng không giết ta được, bởi vì một khi ta xảy ra chuyện, như vậy toàn bộ Thái Kinh đều sẽ trở thành thiên địa của thi nhân! Ta nói Thái Kinh còn bao gồm Ngũ Nhạc, còn có Cổ U ngươi mới đánh xuống.


Thương Minh nhe răng cười, muốn đàm phán, vậy thì phải có vốn liếng.
Dạ Tần nghe xong cau mày, âm u nói ra:
- Ngươi muốn uy hϊế͙p͙ ta?!
- Không, người đã già, không muốn chết.
Thương Minh cười nhạt nói.
Dạ Tần nghe xong quyết định chờ đại ca tới lại nói.


- Dạ Tần, ngươi là một người trẻ tuổi vô cùng có tiền đồ, chiến trường của ngươi không phải ở đây, mà là vị diện càng lớn hơn, đây chẳng qua đều là trò đùa trẻ con.
- Cho nên ý của ngươi là, muốn dẫn ta đi lăn lộn sao?
Dạ Tần khẽ cười nói.


Thương Minh sững sờ, lập tức cười nói:
- Không, con người chỉ có khi bước ra ngoài thế giới, mới sẽ biết mình nhỏ bé đến cỡ nào, ngươi cũng cần một mảnh thiên địa lớn hơn.
- Ài.
Dạ Tần đột nhiên thở dài.
Thương Minh nghi ngờ hỏi:
- Làm sao đột nhiên thở dài rồi?


- Làm sao ngươi biết ta muốn khuyếch trương ra?
- Ta cảm thấy ngươi là loại người này.
Thương Minh nghiêm túc nói.
Dạ Tần khinh thường cười cười:
- Ngươi quá tự cho là đúng, ngươi cảm thấy mình có thể thành công sao?
- Dĩ nhiên...
- Ta đánh cược, ngươi không thành công được.


- Ngươi tự tin như vậy?
Thương Minh hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, ta có một người đại ca.
Thương Minh nghe xong cười cười:
- Đúng vậy... ngươi có một người đại ca, nếu như ta có một người đại ca như thế, ta cũng sẽ rất vui vẻ.
- Thương Minh, đừng chống cự, đầu hàng, ta sẽ cầu tình cho ngươi.


Dạ Tần thấp giọng thuyết phục.
Thương Minh nghe xong thở dài:
- Không hổ là Dạ thống soái, hiện tại còn là Dạ chủ soái, biết nói ra những lời này.


- Ta nói thật, ngươi muốn sống lâu, chỉ có bàn giao hết thảy, bằng không chỉ có một con đường chết, đối địch với đại ca ta, không có kẻ nào được yên ổn.
Lời nói này của Dạ Tần không có vấn đề, người muốn hại Côn ca, hiện tại không chết cũng tàn phế.
Tựa như Chu Tuấn.


Trước đó còn rất tốt, vừa đến Thái Kinh liền không hiểu thấu bị Côn ca bắt.
Có lẽ là trước đó quá xa, báo ứng không tới, hiện tại một khi tới gần, báo ứng liền đến.
- Muốn giết ta, phải xem bản lãnh của đại ca ngươi.
Thương Minh lạnh nhạt trả lời, tiếp tục ngồi cạnh bệ cửa sổ phơi nắng.


Dạ Tần cũng không hỏi nhiều, lẳng lặng chờ đại ca đến.
Đại khái chờ một khắc, Dạ Côn rốt cục chạy đến, dĩ nhiên còn mang theo cha vợ.
Dạ Côn vất vả lắm mới mời được cha vợ đến giúp đỡ, đồng thời còn phải cam đoan cha mẹ vợ nối lại tiền duyên.


Mới thuyết phục được Thượng Hiên đến đây.
Ánh mắt Thương Minh trực tiếp đặt ở trên người Thượng Hiên, cảm giác nam nhân này...
Giống như những người bị cắn qua, làn da quá giống!!! Nhưng trên người y cũng không có mùi hôi, hoặc là hư thối.


- Hai vị Tiểu Vương Gia đại giá quang lâm, đúng là rồng đến nhà tôm a.
Thương Minh nhẹ cười nói.
Hôm nay Dạ Côn rất vui vẻ, nụ cười liền không có rời đi:
- Chưởng viện... không biết bệnh tình đỡ hơn chút nào không.
- Nhờ phúc của Tiểu Vương Gia, đã sắp đứng lên được.


- Ha ha ha, vậy thì tốt, gia gia vẫn chờ ngươi đứng lên hỗ trợ đây.
- Đó là...
Dạ Côn dừng một chút, cười nói:
- Nghe nói trong phòng của chưởng viện có mật thất, không biết có thể dẫn chúng ta đi xem không?
Nếu như Côn ca đã gọi cha vợ ra tới, như vậy tình thế chắc chắn


Thương Minh cũng không có biểu hiện ra ngoài ý muốn, thậm chí còn nhẹ gật đầu:
- Đó là mật thất tu luyện của ta, nếu như Tiểu Vương Gia cảm thấy hứng thú, có thể đi theo ta.
- Vậy mời chưởng viện dẫn đường.
Dạ Côn nói xong chắp tay, lần trước ngươi giễu cợt ta, hôm nay ta phải trào phúng trở về.


Thương Minh đi đến cạnh giường, trực tiếp mở cửa mật thất ra.
Đúng như Chu Tuấn nói, nơi này quả thật có mật đạo, Dạ Côn cũng tin tưởng Chu Tuấn nói là thật.
Bốn người cùng tiến vào mật đạo, mà Thượng Hiên đi ở phía sau thấp giọng nói ra:
- Trên thân kẻ này có một cỗ thi khí.


- Cha vợ, chờ lúc nữa không tìm được, liền nhờ cả vào ngài... giúp con giải quyết chuyện này, con liền có thể an tâm nghĩ cách kéo mẹ vợ trở về bên cạnh ngài.
- Nhớ kỹ! Nói lời giữ lời, bằng không thì lão tử sẽ lột luôn da đầu của ngươi.
Dạ Côn:......


Rất nhanh, bốn người liền đi tới mật thất.
Nhưng mật thất đã hoàn toàn biến dạng, Thương Minh là người từng trải, lúc trước sau khi dẫn Chu Tuấn đến, liền thanh lý toàn bộ chỗ này, chính là sợ tin tức bị lộ, dù sao đây là con át chủ bài cuối cùng của mình.


Dạ Côn nhìn xung quanh trống rỗng, cũng có chút thất vọng.
Hiện tại toàn bộ nhờ cha vợ.
- Tiểu Vương Gia có hứng thú với phòng tu luyện của ta sao?
Biểu tình kia của Thương Minh, mang theo sự trào phúng sâu sắc.