Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 704: Còn Không Gọi Côn Ca

Mục đích của Hoa Sa La thật khiến người ta tò mò a, Côn ca thủy chung không đoán ra được.
- Thương Minh tỉnh, ngươi hẳn đã biết đi.
Hoa Sa La nhẹ nói ra.
- Nói nhảm, đêm qua đã biết, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Dạ Côn nhìn chằm chằm Hoa Sa La, ngươi là tình báo đầu lĩnh lại không biết?


- Thoạt nhìn, Thương Minh đã phản bội ta.
- Ngươi chỉ nói với ta như thế?
- Vậy ngươi muốn ta nói với ngươi thế nào?
Hoa Sa La đình chỉ khảy đàn, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn.


- Lúc đầu ngươi nói ta đến hỏi Thương Minh, Thương Minh giả vờ hôn mê, hiện tại tỉnh, ngươi lại nói y phản bội ngươi, nữ hoàng đại nhân, ngươi nói ta làm sao tin ngươi được đây?
- Ngươi không muốn biết vì sao Thương Minh lại phản bội ta sao?


- Ta mới không muốn biết vì sao Thương Minh phản bội ngươi, chuyện này có liên quan gì đến ta.
Dạ Côn quát nhẹ một tiếng, trong nội tâm có chút phiền não.
- Vậy ngươi biết vì sao Nguyên Tôn Kiếm Đế cam nguyện làm tay chân không?


- Lần trước Nguyên Tôn Kiếm Đế nói, hình như là vì Hỏa Vân Phần Thiên, Hỏa Vân Phần Thiên chân chính.
- Có vài người, cho dù chết, cũng muốn lừa ngươi xoay quanh.
Hoa Sa La khẽ cười một tiếng, cười Côn ca còn quá trẻ.


Nói thật, khi còn bé Côn ca cảm thấy trên đời này đều là thật, nhưng ra ngoài rồi mới biết được, không thể tin tưởng bất kỳ ai, nếu tin liền đợi bị người lừa đi.
- Ngươi lừa ta gạt, đều là như thế.
Dạ Côn khinh thường nói ra.
- Bọn họ đều bởi vì một cái ghế.
- Ghế? Ghế gì?


Dạ Côn có chút nghi ngờ, lần đầu tiên nghe được cái từ "ghế" này.
Không đợi Hoa Sa La giải thích, Dạ Côn đã lập tức nói ra:
- Chuyện này, vì sao ngươi không nói sớm, chờ tới bây giờ nói?
- Khi đó ta còn không xác định Thương Minh đã phản bội.


- Khác nhau ở chỗ nào sao? Ngươi không nói chính là muốn ta đi nhầm phương hướng.
Dạ Côn cũng không biết lời nói của nữ hoàng có tin được không, có lẽ chỉ có thể tin một nửa đi.
- Ta có rất nhiều thứ phải lo lắng, hy vọng ngươi có thể minh bạch.


- Vậy ngươi nói xem cái ghế này là thế nào, có thể khiến Nguyên Tôn Kiếm Đế cam nguyện làm tay chân.
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Chuyện này ta cũng chỉ nghe người khác nói đến.
- Chính là nghe vị kia nói.
Hoa Sa La liếc mắt nhìn Dạ Côn.


- Ghế, là vị trí phụng dưỡng Thần tộc, không nhiều, toàn bộ nằm trong tay những người kia.
Dạ Côn cảm thấy nói như vậy có chút đạo lý, có thể khiến cho Nguyên Tôn Kiếm Đế làm tay chân, phụng dưỡng Thần tộc, trong mắt bọn họ hẳn là vô thượng quang vinh đi.


Có lẽ còn có thể đạt được chỗ tốt từ trên người Thần tộc, đây mới là mục đích thật sự.
- Thương Minh nhất định phải chết.
Dạ Côn đứng dậy từ tốn nói, không cho Hoa Sa La cơ hội nói chuyện liền rời đi.


Hoa Sa La cũng không muốn Dạ Côn tha mạng cho Thương Minh, dù sao phản đồ nên có hạ tràng của phản đồ, bằng không tất cả mọi người đều sẽ đi làm phản đồ.


Rời khỏi Thỉnh Nhạc Phường, Dạ Côn cảm thấy vẫn không thu được tin tức đáng tin, cảm giác đừng nghĩ nhiều nữa, trực tiếp thủ tiêu Thương Minh, vạn sự đại cát.
Thế nhưng nghe thấy dân chúng xung quanh đều đang đàm luận chuyện của Thương Minh, sự sùng bái của bọn họ khiến Dạ Côn bỏ đi ý nghĩ này.


Thương Minh rất biết dựa thế, tỉnh cũng đúng lúc, cộng thêm đệ muội trợ công, có thể xưng hoàn mỹ.
- Dạ huynh!
Trong lúc Dạ Côn đang trầm tư, đối diện có mấy người trẻ tuổi đi tới, người khác không biết, nhưng Dạ Côn vẫn nhận ra Đông Phương Sảng.
Dù sao Sảng ca cũng là loại rất nổi danh kia.


Trước đó Thái Kinh có tam bá, Dạ Ngọc Thư, Đồng Ca, còn có Đông Phương Sảng.
Hai người trước đã không còn, Sảng ca còn sống quả thật có tư vị.
Chủ yếu là Sảng ca không muốn Côn ca chết.
Hai tên kia mỗi giờ mỗi khắc đều muốn Côn ca chết, cho nên liền chết sớm hơn Côn ca.
- Chuẩn bị đi đâu?


Dạ Côn cũng lên tiếng chào, đánh giá người bên cạnh Đông Phương Sảng.
Người bên cạnh Đông Phương Sảng dĩ nhiên chính là Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang.


Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang đều không nghĩ tới, thế mà nhanh như vậy đã nhìn thấy Dạ Côn trong truyền thuyết, quả nhiên giống như lời đồn, đầu của hắn thật có thể phản quang.
Dạ Côn trông thấy hai người kia đang đánh giá đầu của mình, khẳng định biết bọn họ đang suy nghĩ gì.


Đông Phương Sảng tranh thủ thời gian cười nói:
- Côn ca, đây là bằng hữu mới quen, Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang, mau gọi Côn ca.
Chu Tuấn:......
Mộ Dung Khang:......
Lại muốn gọi Côn ca? Điên rồi à?!
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi Côn ca đi.


Đông Phương Sảng nhìn thấy hai người tựa hồ đang ngẩn người, hảo tâm nhắc nhở.
Đứng ở trước mặt chúng ta chính là Côn ca tiếng tăm lừng lẫy, năm đó cầm kiếm thủ tiêu đại quân Ngũ Nhạc.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Ta về trước.
Chu Tuấn tranh thủ thời gian cười nói:
- Chào Côn ca.


Mộ Dung Khang giữ yên lặng, dù gì chuyện này cũng không có quan hệ với mình, hô Côn ca cái rắm, mất mặt mũi.
Dạ Côn quay đầu hướng phía Chu Tuấn nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.
Chu Tuấn cảm giác Dạ Côn không phải dễ nói chuyện như vậy.


Hôm nay tâm tình Côn ca không tốt, nếu như tâm tình tốt, sẽ còn nói thên hai câu.
Nhưng nếu để cho Côn ca biết hai người trước mắt chính là hung thủ sau màn, trực cho dù giết người trên đường phố, hắn cũng bất chấp hậu quả.
- Côn ca, đã sắp trưa rồi, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?


Đông Phương Sảng cũng muốn nịnh bợ Dạ Côn một thoáng, vất vả lắm mới đụng phải, nhất định phải mời ăn một bữa cơm nha.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Lần sau đi, hôm nay có việc.
- Như thế à, vậy Côn ca ngài bận rộn.


Đông Phương Sảng cũng là người thông minh, bằng không sao được nữ hoàng đại nhân chọn trúng.
Chu Tuấn hô to ngu xuẩn, loại người chỉ biết ôm đùi người như ngươi, thật đúng là đồ đần độn.


Hai người cứ như vậy nhìn Dạ Côn đi xa, bất quá trong lòng Dạ Côn cảm giác có điểm lạ, cái tên mập mạp kia hình như đã gặp ở nơi nào rồi, có loại cảm giác quen thuộc.


Không chỉ là Dạ Côn có cảm giác như vậy, Chu Tuấn cũng có một chút, nhưng không có nghĩ đến chuyện khác, chẳng qua là cảm thấy mình sắp gặp Dạ Côn, cho nên mới có cảm giác như vậy.


Nếu để cho Côn ca biết, cái tên mập mạp này chính là thân đệ đệ, không biết sẽ có cảm tưởng gì, dù sao cái tên thân đệ đệ này đã hãm hại Côn ca từ trong bụng mẹ, đến bây giờ còn chưa bị lão thiên xử tử.
Đông Phương Sảng than nhẹ một tiếng:


- Thấy không, đó là Thái Kinh Côn ca, nam nhân ưu tú nhất toàn bộ Thái Kinh.
Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang thầm cười khẽ, còn ưu tú, chỉ sợ ngươi chưa thấy qua người ưu tú hơn.
- Chu Tuấn, ta cảm thấy Dạ Côn cũng chỉ đến thế, tác phong làm việc hết sức hung hăng càn quấy, ta thấy không cần phải giữ lại.


Mộ Dung Khang nói nhỏ một tiếng, còn muốn để Mộ Dung Khang ta gọi Côn ca, ngươi còn phải gọi ta Khang ca đây.
Chu Tuấn nhẹ nói ra:
- Dạ Côn cũng không có đơn giản như ngươi nghĩ, trên thân còn có Thần Kiếm, thực lực có thể miểu sát Kiếm Tôn.
- Nói không chừng là do tình báo sai lầm.


Mộ Dung Khang khinh thường một tiếng, một người còn trẻ như vậy, có thể miểu sát Kiếm Tôn, nói đùa cái gì, Mộ Dung Khang ta sẽ không tin tưởng.
- Sẽ không sai, tiếp tục xem đi... có thể lôi kéo thì lôi kéo, không thể liền...