Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 703: Huynh Đệ Tương Tàn

Mộ Dung Khang khinh thường cười cười:
- Chu Tuấn, ta hiểu tâm tư của ngươi, hiện tại Chu gia các ngươi đắc thế, ngươi đang tính toán vì tương lai của ngươi.
- Đây không phải chuyện thường tình sao? Mộ Dung gia các ngươi cũng không tệ.
Chu Tuấn cười cười, con mắt đều híp lại.


- Chu Tuấn, có mấy lời cần ta phải nói ra sao? Mục đích thực sự của ngươi.
- Mục đích của ta chính là củng cố địa vị của mình.
- Vậy cũng đúng, dù sao ngươi còn có một người ca ca sinh tử chưa rõ.
Mộ Dung Khang vừa mới nói lời này xong, sắc mặt Chu Tuấn trong nháy mắt chìm xuống.


- Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu.
Biểu lộ Chu Tuấn khôi phục rất nhanh, nhưng Mộ Dung Khang vẫn thấy được.
- Nguyên bản ta không tin, thế nhưng hiện tại tin, bí sử của Chu gia các ngươi, thật khiến người ta kinh ngạc.
- Chu gia chúng ta không có bí sử, mà Chu Tuấn ta cũng không có ca ca.


- Tùy ngươi nói thế nào, ta không có ý gì khác, ngươi muốn giết ai đó là chuyện của ngươi, ta chỉ là không thích bị ngươi kéo vào!
Mộ Dung Khang lạnh giọng nói ra.
Chu Tuấn xem như hiểu rõ, khó trách trên đường đi vẻ mặt Mộ Dung Khang không hề tốt đẹp gì, nguyên lai bởi vì chuyện này.


- Nói thật lòng, ta là thật thấy ngươi nhàm chán, muốn dẫn ngươi ra ngoài dạo một chút.
- Vậy ngươi thừa nhận sao?
Chu Tuấn khẽ thở dài một tiếng, lập tức nhẹ gật đầu.
Mộ Dung Khang thổi phù một tiếng, thế mà cười ra tiếng, rất có phong phạm nữ tử nha.
- Ngươi đang bẫy ta!


- Sao có thể nói là bẫy được, kỳ thật ta cũng muốn biết, ngươi đến cùng có ca ca hay không, quá hiếu kỳ... ngươi cho rằng ta đi theo ngươi ra ngoài làm gì?
- Ngươi! Ngươi thật là xảo quyệt!
Chu Tuấn hung hăng đập Mộ Dung Khang, mà Mộ Dung Khang cũng chỉ cười cười, xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.


- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, người ca ca kia của ngươi là như thế nào?
- Ta tín nhiệm ngươi, ngươi đừng nói cho người khác nghe, biết không? Bằng không ta sẽ thật trở mặt!
Chu Tuấn nghiêm khắc nói ra, trong chuyện này Mộ Dung Khang cũng có thể giúp đỡ, thế lực Mộ Dung gia là trợ lực không nhỏ.
- Ta hiểu.


Chu Tuấn uống một ngụm trà, từ tốn nói:
- Người ca ca này của ta, chính xác mà nói, vừa mới xuất sinh đã bị vứt bỏ.
- Vứt bỏ? Có ý gì? Cha ngươi là con trai độc nhất, thế mà còn có thể ném đi một đứa con trai?


- Chuyện này ta cũng là nghe lén mẹ ta nói, tựa hồ người ca ca kia vừa sinh ra có dấu hiệu không sống nổi, nhưng lúc kia cha ta đang tranh quyền đoạt thế, cảm thấy đây là một cái điềm báo không tốt, liền âm thầm vứt ca ca của ta đi.
- Đậu xanh! Đủ hung ác!
Mộ Dung Khang nghe xong nhịn không được giơ ngón tay cái lên.


- Lúc đầu ta cũng cảm thấy tàn nhẫn, hài tử vừa sinh ra liền bị vứt đi... cũng may người bị vứt bỏ không phải ta.
- Nếu như vừa sinh ra đã vứt đi, như vậy hẳn đã mất mạng, ngươi còn tìm?
Chu Tuấn trầm giọng nói ra:
- Trọng điểm chính là lần đó nghe lén, nghe thấy bọn họ muốn tìm ca ca của ta!


- Ồ... cho nên ngươi muốn tìm trước bọn họ một bước, sau đó thủ tiêu, miễn cho hắn tranh quyền đoạt vị với ngươi.
Chu Tuấn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ta từ trong giọng điệu của phụ mẫu nghe ra, bọn họ rất áy náy với chuyện kia, nếu quả thật tìm được, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.


- Vậy tuyệt đối có thể rung chuyển địa vị của ngươi, khó trách ngươi để ý như vậy, bất quá ngươi xác định ca ca ngươi ngay tại Thái Kinh?
Chu Tuấn lắc đầu:
- Không hoàn toàn chắc chắn, thế nhưng ta có một loại cảm giác, hắn nhất định đang ở đây!
- Cảm giác cũng có thể tin sao?


- Có lẽ ngươi không biết, ta và ca ca là song bào thai.
Mộ Dung Khang nghe xong có chút kinh ngạc:
- Đã hiểu... mặc dù hơi hão huyền, nhưng ta tin.
- Thế nhưng, nếu như tìm được, ngươi thật hạ thủ được?


- Chuyện này ta cũng đã suy tính thật lâu, năm đó bị mẫu thân giết một lần, thêm lần này cũng không thành vấn đề.
Mộ Dung Khang lên tiếng một tiếng:
- Không sai, nhà đế vương, không cần lòng thương hại.


- Ài... nói thế nào cũng là thân ca ca song bào thai, đến lúc đó ta không hạ thủ được, ngươi giúp ta một thoáng.
- Ta cũng không làm loại chuyện này, đến lúc đó cha ngươi tính sổ sách, ta phải bồi mệnh.
- Khi đó ta sẽ kế thừa vị trí của cha ta.
Mộ Dung Khang cười cười:


- Ngươi kế thừa trước đã rồi nói sau.
- Lần này tới Thái Kinh chỉ muốn thử thời vận, an bài một ít chuyện.
- Thế nào, ngươi muốn động thủ vào Tiết Khánh Nguyên?
Chu Tuấn từ tốn nói:
- Không phải ta muốn động thủ, là cha ta muốn nhắc nhở Thái Kinh một chút.


- Cũng đúng, gần đây Thái Kinh đứng đầu ngọn gió, ngắn ngủi hai năm diệt hai nước, phát triển tiếp, liền sẽ biến thành Đông U thành thứ hai.
- Cho nên đến chèn ép một thoáng, cha ta biết ta ở Đông U, liền bảo ta tới xử lý.
- Ngươi thật biết kiếm cớ.
- Cơ hội đến cần phải nắm chắc."


Mộ Dung Khang đứng dậy, nhẹ nhàng kéo một miếng lá xanh xuống:
- Nghe nói lần này Thánh Điện đến, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của ngươi.
- Thánh Điện quả thật khó giải quyết, Điện Chủ không quan trọng, quan trọng là Điện Hoàng, tên kia rất không thân thiện với chúng ta.
Mộ Dung Khang cười nói:


- Điện Hoàng làm gì phải thân thiện, đều chen đến sàn xe của y.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, nên đi gặp Dạ gia huynh đệ trước, nếu quả thật lợi hại như trong truyền thuyết, vậy có thể cân nhắc thu vào trướng.


Chu Tuấn lại có ý nghĩ khủng bố như vậy, muốn thu Côn ca cùng Tần ca làm tiểu đệ... trời ạ... sẽ chết người đấy.
- Người có năng lực cũng rất cao ngạo, không dễ dàng thu phục như vậy.
- Đây chẳng qua là thẻ đánh bạc không đủ, mà kế hoạch của ta, bọn hắn sẽ động tâm.


Chu Tuấn vô cùng tự tin nói.
- Thế ư? Hiện tại bọn hắn đang hận không thể lập tức giết ngươi đấy.
- Không phải ta, là chúng ta.
- Ha ha ha...
Mộ Dung Khang cười to lên, phảng phất nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời.


Người giết Mộ Dung Khang ta còn chưa ra đời, cho dù ra đời, cho y mượn một vạn cái lá gan, y cũng không dám đụng đến một cọng tóc gáy Mộ Dung Khang ta.
Nếu như động một cọng tóc gáy, như vậy sẽ đối mặt với Mộ Dung gia điên cuồng trả thù.


Đến lúc đó, vậy thì không phải chết một người liền có thể giải quyết.
Nếu để cho Dạ Côn biết, hai người kia ngay ở trong Thái Kinh, vậy hắn sẽ không chút do dự lao đến, đạp vỡ đầu của bọn họ.
Căn bản không có một chút lưỡng lự.


Tin tức Thương Minh thức tỉnh rất nhanh liền truyền ra ngoài, người Thái Kinh nghe thấy tin vui như thế, cũng nói ông trời mở mắt, chưởng viện rốt cục trốn qua một kiếp.
Mà lúc này Dạ Côn rời khỏi nhà, đi tới Thỉnh Nhạc Phường, muốn hỏi nữ hoàng một chút, ngươi và Thương Minh có phải cùng một bọn hay không.


Đi vào bên trong biệt viện của Hoa Sa La, nữ nhân này lại ngồi ở trong đình đánh đàn, Dạ Côn trực tiếp ngồi ở đối diện, tò mò hỏi:
- Mỗi ngày ngươi đều đánh đàn, không chán sao?
- Không, kỳ thật trong cung và ở đây cũng không có gì khác biệt, khác biệt chỉ là vấn đề lớn nhỏ mà thôi.


- Ngươi ở trong hoàng cung không thoải mái hơn sao, vì sao nhất định phải chạy tới nơi này, ngươi đến cùng muốn làm gì?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.